Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Năm, 11 tháng 3, 2021

Thơ Đặng Tiến (Thái Nguyên)

TRƯỚC CỬA BẮC

Cửa thành, vết đạn đại bác còn đó

Chứng tích một thời

Ông cha ta bại trận trước ngoại xâm

Thành cao, hào sâu, quan giữ thành tận trung tận hiếu

Nhưng đất nước nghèo hèn, triều đình bạc nhược, lòng dân li tán

Vết đại bác còn kia, chứng tích một thời

Thăng Long mấy trăm năm đất Rồng bay hóa thành nhượng địa

Những tổ sư phong thủy bó tay trước máy móc tân kì

Tiểu Paris mọc lên thay cho tòa thành hoang phế

Điện Kính Thiên, đôi rồng đá ngẩn ngơ

Lối xưa xe ngựa... thành quá vãng

Lầu vàng điện ngọc mất tiêu

Văn minh trăm năm vùi sâu xuống đất

Sông Hồng miên man chảy ngoài đê

Hồ Tây dửng dưng gợn sóng

Thăng Long, Thăng Long

Bao nhiêu mĩ từ tràn ngập giấy in

Hồn thiêng sông núi

Thanh lịch và hào hoa

Rưng rưng lệ khiến ai mờ mắt

Hình như quên Thăng Long Rồng bay đã không còn

Khi lịch sử sang trang

Kinh đô thành phế tích

Đứng bên cổng thành Cửa Bắc

Nghe như ai hỏi bâng quơ

Nếu lịch sử không sang trang mới

Dẫu nhọc nhằn khổ ải

Liệu Thăng Long còn gì?

 

 

ĐƯỜNG PHỐ, MI LÀ GÌ?

Rất nhiều sắc màu xanh, đỏ, tím, vàng, đen, trắng, xám nhờ và chó gio

Rất nhiều đèn nhấp nháy cũng sắc màu linh tinh, lung tung, lùng tùng xòe

Đường phố là nơi trưng bày sắc màu kiểu gà tức nhau tiếng gáy

Rất nhiều chữ và rất nhiều chữ

Chữ Việt, chữ Tây, chữ Tàu, chữ Nhật, chữ Hàn và hình như có cả chữ Lào hay Thái Lan gì đó

Chữ lớn và rất lớn

Chăng dọc, chăng ngang, chăng xiên, chăng chéo và có lúc lủng lẳng treo lộn ngược

Chữ rất nhiều

Muôn năm, Chào mừng

Kiên quyết, thi đua, xây dựng, củng cố, văn hóa

Micoem, Ajinomoto, Toyota, Samsung...

Cẩn thận chỗ này hay mất xe

Cấm đái, cấm họp chợ, cấm đổ rác

Hàng xách tay, sách hạ giá, ốc luộc

Và phở và cơm rang và hủ tiếu và lòng lợn tiết canh

Và vàng bạc, đá quý và bao cao su thế hệ mới

Và trung tâm luyện thi

Và Trung tâm ngoại ngữ

Và Trung tâm giới thiệu việc làm

Và vân vân và vân vân

Đường phố tưng bừng

Đường phố ngổn ngang

Phình to, phình to, phình to mãi

Đường phố là linh hồn thời đại

Đường phố là xác thân thời đại

Béo tốt phát phì

Và người

Rất đông

Đông đặc tưởng chừng chết cứng

Kín mít áo quần

Kín mít mắt nhìn

Kín mít ngôn từ

Kín mít.

 

 

NẾU KHÔNG CÒN MÙA ĐÔNG

Chắc là chán ngắt

365 ngày trời lúc nào cũng xanh

Và nóng, nóng như đô thị Việt thời 4.0

Nhà ống, bê tông và bê tông

Gương kính chói lòa, i nốc sáng quắc

Cây, cây cũng đúc từ xi măng và sắt

Ngựa đá, voi đá, hổ đá và đà điểu đá

Nếu không đá thì bằng nhựa tái sinh xanh đỏ

Đồ giả phơi tênh hênh gay gắt nắng

Người cởi trần trùng trục vỉa hè

Ừng ực nuốt những cốc nước xanh lè đỏ khé.

Nếu không còn mùa đông

Thì hết những áo quần hàng hiệu

Sẽ hết, nơi góc phố thơm lừng mỗi tối

Mùi ốc gừng cay cay

Mùi coong phù nhẹ bay hôi hổi nóng

Mùi khoai lang và ngô nếp nướng sâu thẳm ruộng đồng

Nếu không có mùa đông

Ai cần đón đưa những đêm trời trở gió

Áo khoác mỏng

Ấm trong vòng tay

Chút run rẩy, lá rơi nhẹ bay

Nếu không có mùa đông

Thơ sẽ vơi đi quá nửa.

 

THƠ VÀ...

Xưa như Trái đất và cũ như loài người

Thơ ca, rộng ra là văn chương nghệ thuật

Đem vinh quang cho người

Đem cay đắng cho người

Đem ô nhục cho người

Đem danh giá cho người

Đem bổng lộc và đem tù ngục

Cho người...

Nhà thơ được xem như Nhà sáng tạo

Nhà thơ được xem như kẻ ăn người ở trong nhà

Nhà thơ tưởng chừng đứng cao hơn tất cả

Nhà thơ đầm mình chung sống với quỷ ma

Nhà thơ dũng cảm và nhà thơ hèn nhát

Nhà thơ cất tiếng trời thêm xanh

Nhà thơ ngậm máu phun người ghê hơn rắn độc

Nhà thơ nã đạn giết đồng chí đồng bào

Bằng ngôn từ sắt máu

Nhà thơ nơi ngục tối đọa đày, lời thơ đẫm lệ

Nhà thơ bạo chúa giả tạo gương mặt thánh thần

Diễn áo vải nhà tranh giày cỏ

Diễn đạo sĩ thung dung bút mực nở hoa

Thi ca, thi ca... ngàn đời nay vẫn thế

Chẳng có cái Đẹp nào chung cho Tất cả

Đã có Chúng ta

Hẳn là có Chúng nó

Khác xa!

 

NẾU MUỐN AN TOÀN

Nếu muốn an toàn, trồng lấy rau mà ăn

Trồng cây vối góc vườn mà uống

Nuôi lấy dăm con gà, đôi con vịt, đào cái ao con con dưới thả cá, trên giàn mướp giàn bầu...

Nếu muốn an toàn, đào giếng thơi và đan quạt lá

Chặt cây làm củi, nặn đất thành nồi

Xay lúa và giã gạo

Trồng ngô khoai

Vườn nhà mùa nào thức ấy...

Nếu muốn an toàn thì cứ ậm ờ giả vơ ngu ngu

Đừng nhìn, đừng nghe và đừng đến những nơi ồn ào, ầm ỹ

Đừng mạng mẽo, đừng giao lưu, đừng kết bạn

Đừng đọc sách tự xuất bản, sách hải ngoại đưa về

Đừng đọc báo bên lề

Đừng nghe thơ vỉa hè

Đừng ham triết học bình dân

Nếu mày muốn an toàn

Nếu anh/chị muốn an toàn

Nếu ông/bà muốn an toàn

Nếu chúng mày muốn an toàn

Thì hãy câm miệng lại.

 

SÂN GA NHỎ

Ai là người mong trở lại,

Để nhớ về ngày xưa?

Những chuyến tàu lên muộn

Mùa đông tái tê

Mùa hạ sầm sập mưa

Đói và rét và mệt nhoài, nhọc nhằn, xơ xác

Sân ga nhỏ, những phận người

Đèn đỏ như mắt ai khóc

Tiếng tàu thở khò khè như sắp đứt hơi.

Xa rồi

Đã xa thật rồi

Thật xa, chắc không ai muốn trở lại

Dù chỉ một lần

Ga Đồng Quang - Thái Nguyên thời xa xưa ấy

Tấm vé về với kỉ niệm xưa, đã mất thật rồi.

Người ở lại Thái Nguyên, đã gần 40 năm

Không biết bao nhiêu lần qua ga cũ

Thờ ơ và lạnh nhạt

Không một kí ức hiện về!

Sân ga chiều nay, như bao nhiêu chiều khác

Hiu quạnh vắng tanh, vắng ngắt

Ai bơ vơ

Những kỉ niệm ngày xưa?