Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Hai, 25 tháng 1, 2021

Thơ Đặng Tiến (Thái Nguyên)

DÔNG BÃO ƠI, HÃY NỔI LÊN ĐI!

Nắng hè gay gắt đổ,

Gió cuồn cuộn, mây đen ngòm,

Ào ào những cơn bão,

Đất rung chuyển dưới chân.

Những tiếng kêu cháy gan cháy ruột,

Chữ mặn chát mồ hôi và máu,

Như Nguyệt đen ngòm,

Bạch Đằng xám ngắt,

Trường Sơn xơ xác héo hon,

Tây Nguyên khô khát,

Bãi biển như vừa bị dội bom, bới đào nham nhở,

Hồng Hà hết phù sa màu mỡ,

Tuồn tuột trôi loang loang bọt đục ngầu

Đất chín rồng sụt lún, mũi Cà Mau lở loét nước biển dâng.

Ngoài khơi, Hoàng Sa, giặc giăng đèn kết hoa thành khu du lịch,

Đường lưỡi bò tham lam muốn ngoạm hết Biển Đông.

Thấy ghét những hội lễ tưng bừng,

Thấy ghét những ngôn từ bóng loáng,

Thấy ghét những bộ mặt phì nộn,

Thấy ghét những uốn oéo ngôn từ,

Lê thê đại hải cũ rích tràng giang,

Những phòng máy lạnh, những tiệc tùng, những luận văn luận võ.

Những màn pháo hoa đẹp là thế,

Bỗng thành nhợt nhạt vô hồn.

Ngửa mặt nhìn trời, mây trắng bay hờ hững,

Cúi xuống nhìn đất, đất ù lì câm lặng...

Nghẹt thở.

Giông bão ơi, hãy nổi lên đi,

Một lần quét sạch.

Mưa, hãy mưa đi,

Một lần cuốn hết,

Những dơ dáy, thối tha, tanh lợm,

Cuốn trôi đi,

Cuốn trôi đi,

Cuốn trôi đi.

CHO TÔI HỎI

Được gợi hứng từ một đoàn dài dài dài người trẻ Việt xếp hàng chờ... nước miễn phí trong cốc nhựa dùng một lần nhân khai trương nhà hàng X.

----

Cho tôi được gọi chung là các em,

Những người trẻ tuổi,

Gọi là các em chỉ là thói quen ở xứ Việt mình,

Nào cùng tôi trò chuyện.

Trà sữa trân châu là gì,

Mà trở thành món của người sành điệu?

Smartphone là gì,

Mà trên tay thường trực?

Ảnh tự sướng để làm gì,

Mà đăng tới tấp, khoe ai?

Bằng giá rẻ để làm gì,

Thấy nườm nượp người sang bên kia biên giới,

Mang về khi làm cho Samsung phải giấu nhẹm đi.

Bia cỏ uống miên man mỗi chiều muộn để làm gì,

Mồi nhậu là nhúm da lợn bệch bạc,

Mấy con cá khô đến ruồi không dám đậu,

Chém gió lăng nhăng, cãi lộn, tưng bừng!

Có thể hỏi thêm hàng trăm câu như thế,

Tôi cũng chẳng mong các em trả lời.

Cũng có thể các em nói thẳng,

Chúng tôi noi gương bọn người lớn các người!

Ừ, những người lớn chúng tôi,

Vô số người không chịu trưởng thành,

Vô số người chỉ quen bú mớm,

Vô số người chỉ thích dựa cột nói leo,

Vô số người nhợt nhạt,

Dù họ đang làm cha, làm mẹ, làm thầy,

Không ít người danh vị cao như núi!

Nhưng bạn ơi, làm theo họ để làm gì?

Sao không chọn hướng khác mà đi?

Sao không đi hướng khác?

Thế giới mênh mông, thế giới bao la,

Đủ rộng lớn để cho các em lựa chọn,

Đủ chỗ để các em trưởng thành,

Sao lại tự nhốt mình,

Chim lồng cá chậu!

 

 

 

 

TRÒ CHUYỆN CÙNG BẠN BÈ

----------

Lão già xâm hại trẻ em,

Đầu ngẩng cao kiêu hãnh khi tòa tuyên án,

Hưởng án treo!

Xuống nghe dân phẫn nộ kêu oan,

Trong nước mắt đầm đìa, giọng uất nghẹn,

Quan chức diện ngất trời như đi dạ hội,

Miệng cười tươi như hoa.

Các đồng chí bắn nhau, chết đôi ba người,

Nơi công sở uy nghiêm, chắc toàn phòng máy lạnh,

Có vẻ nhiều người thích thú,

Hát nhạc chế “tiếng súng đã vang trên bầu trời...”

Xướng ngôn viên trên đài truyền hình quốc gia,

Đọc bản tin đồng bào mình gặp nạn,

Hàng chục người thiệt mạng,

Để giữ vẻ xinh nàng mỉm miệng cười tươi.

Ông tiến sĩ cùng mấy học sinh tiểu học,

Mặt mũi rất là háo hức, cũng tươi roi rói như hoa,

Bàn búa xua chuyện học trò phải uống nước giặt giẻ lau bảng.

Rất nhiều người khuyên,

Thôi đừng xem các phương tiện truyền thông đại chúng,

Lề phải, lề trái, lề giữa, lề bên...

Mũ ni che tai... cho lành.

Nghe thì nghe nhưng tôi thì không thể,

Những chuyện tôi vừa kể,

Không hư cấu chút nào,

Chắc chắn máy móc còn lưu.

Tôi chép lại, ngẫu nhiên, không sắp đặt,

Không ác ý, không chê cười, không kết án,

Bạn bè ơi có thấy đắng lòng không?

Có thấy cuộc đời cực kì phi lí?

Có thấy người nước mình hình như đang hồi mắc dịch,

Đang tự lụi tàn,

Tự hủy,

Ảm đạm,

Thê lương.

 

 

 

THẬT TỞM CÁC NGƯỜI THẬT TỞM

------------------------

Có trò cũ nhờ tôi giới thiệu thầy hướng dẫn luận văn cao học,

Tôi xăng xái bảo "Cháu làm với thầy X đi!"...

Nó bảo không đâu, cháu sợ lắm....

Mãi sau này tôi mới hay, X máu dê!

Thật tởm!

Mấy năm trước tôi nghe đồn Giáo sư Y,

Trước tác đẳng thân chuyên gia về ông lớn,

Giải thưởng rất nhiều, chỉ mỗi tội, đã hơi già,

Chỉ nhận hướng dẫn nữ nghiên cứu sinh, ở nhà nghỉ!

Thật tởm!

Sách của giáo sư tôi mang bán giấy lộn.

Đi dạy thuê ở tỉnh nọ, một lần,

Tôi nghe người nơi ấy phàn nàn,

Thầy N chuyên gạ tình trò nữ,

Đi hát karaoke thâu đêm rồi còn đi nữa,

Thật tởm!

Tôi cũng là thầy, cũng là đàn ông,

Cũng có phần con chứ không phải là ông thánh,

Nhưng tôi luôn kinh tởm và nhất quyết không bao giờ thấu cảm,

Đơn giản thôi muốn ăn bánh thì phải biết rút tiền,

Đằng này không, các người muốn chơi miễn phí!

Nhưng miệng luôn leo lẻo cao quý, cao quý, cao quý – nghề thầy.

Thật tởm cho các người, các người thật tởm!

Vòi tiền, vòi tình vòi chức, vòi danh,

Ăn vạ đủ thứ,

Khi bị gọi là lưu manh,

Thì gào lên, như trẻ ranh chạy ngược chạy xuôi mách bố!

Rồi vu vạ! Biến trắng thành đen,

Mong chín bỏ làm mười,

Mong để lâu cứt trâu thành bùn đất!

Thật tởm cho các người, các người thật tởm!

Cọp chết để da, các người dù chưa chết,

Đã thừa tiếng xấu xa,

Chỉ mong các người sống thật lâu xú danh lưu muôn thuở!