Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2020

Bài bi ca về bão lũ Miền Trung và tiếng lòng dân đen

Trần Hoàng Phố

 

1-
Bình minh kêu lên bằng một tiếng thét
Cái lưỡi nước hung bạo khổng lồ đã quét qua miền trung
Miền Trung đau thương chìm trong lụt bão
chìm trong nước
chìm trong bão lũ chồng lên bão lũ
số 5, 6, rồi số 7 và số 8
Quảng Trị Quảng Bình Thừa Thiên Quảng Nam...
bão lũ băng qua hung tợn như con mãnh thú đói sổng chuồng gầm lên
trong cơn giận dữ đất trời
Hàng trăm ngàn dân nghèo
và những người nông dân vất vả một nắng hai sương
phút chốc tay trắng mất sạch
Hàng chục ngàn ngôi nhà
như nỗi bơ vơ dân đen
chìm trong biển nước kiếp người
Ruộng nương trắng trời bao la nước lũ
Hai cái đầu đứa trẻ ngồi lên mái nhà ngập nước
Mắt sáng ngây thơ chưa hết kinh hoàng
Nhìn biển nước mênh mông vàng đục
Và những cơn mưa như trút nước
Mưa xối xả xuống dải đất Miền Trung nghèo đau thương
Bà cụ già run rẩy nắm chặt tay cháu bé lên ba lên bốn thơ dại
Trong mái nhà ướt lạnh cô đơn
Nhai mì ăn liền sống chờ cơn nước rút
Lũ lụt Miền Trung như tai ương trời giáng
Vào những kiếp dân đen nhỏ nhoi vô tội
Như chút cát chút bụi
chút tro vô nghĩa trần thế nhân gian

2-
Trên cái bóng bơ vơ buốt lạnh kiếp người Dân đen
Ngửa mặt kêu trời không thấu
Giữa những ngày Đại hội Đảng khoá mười ba chộn rộn cờ xí rợp trời
Những biển cánh tay giơ lên đồng thanh nhất trí
Các quân cờ nhân sự tính toán lên xuống điều chuyển như thoi
Người khóc người cười người hân hoan kẻ cay đắng
Trên bi hài kịch những chiếc ghế quyền lực
Và cuộc đua nước rút của các nhóm lợi ích trong bóng tối của sân khấu cung đình chóp cao
3-
Đừng khóc
Này cái bóng nhỏ nhoi buốt giá kiếp người
Lịch sử vỗ tay như người điên trần truồng ca hát giữa phố
Lịch sử rùng mình như nỗi đớn đau của dân đen Miền Trung
trong các cơn bão lụt buốt lạnh kinh hoàng
Lịch sử kêu trời dưới những cơn mưa xối xả trên cái bóng đau thương kiếp người
Giữa những ngày Đại hội Đảng rộn ràng cờ xí rợp trời
Các bài toán nhân sự với những nước cờ sâu bí hiểm
Ai đi ai ở
ai biến mất ở chân trời danh vọng
Tiếng lòng dân đen kêu thét trong đêm bão lũ ập đến thình lình
Tiếng kêu như xé trời xanh
Và lịch sử như khán giả lạnh lùng
Vỗ tay hoan hô thành công Đại hội
4-
Đừng khóc
Sau cơn bão lũ
Bầu trời rạng sáng
Tiếng chim bình minh hót lảnh lót
Lịch sử rồi cũng sang trang tươi sáng
Như báu vật của niềm hy vọng chôn trong đáy lòng nhân dân
Một chút niềm tin cay đắng còn sót lại