Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2020

Thơ Vân Phi

xe ôm

 

cuối năm đi chạy xe ôm

chở làm sao hết dại/ khôn ở đời

chở đông vừa chớm phai phôi

chút se se cũ đừng vồi vội đi!

 

chuyến xe chở chút xuân thì

tiếc xanh màu tóc bên ghi đông buồn

mắt em là nẻo trú nương?

hay mênh mông bể hồ thương, ta tìm

 

ở đâu, là bến bình yên

chuyến xe bỗng chở một biền biệt xa

chiều trôi về phía ta bà

ta xe ôm, chở một ta khù khờ...

 

 

 

va vào xưa cũ, vỡ trôi…

 

ta gặp ta một chiều nay

bên hiên phố đã rơi dày niềm xưa.

 

rơi gì như những cơn mưa

người đi phố vẫn một mùa nhớ thôi.

 

ta về tìm chút buồn vui

phố im lìm quá, ta cười riêng ta.

 

ngỡ như vừa mới hôm qua

bàn tay nắm chặt như là của nhau…

 

con đường cũ,

phố lêu nghêu

giọt chiều vàng võ một liêu xiêu hình.

 

va vào một chút lặng thinh

nghe đêm rót xuống đời mình hoang vu…

 

 

 

 

Thương em câu hò giã gạo

 

thương em từ độ mưa rào

từ đêm thóc vỡ

từ câu hát trầm

từ mầm hạ trắng dòng sông

từ thân mạ nõn giữa đồng gió reo

tựa lưng nghe gõ nhịp chèo

từ đêm… vọng những gieo neo cội nguồn

câu hò giã gạo đêm nương

vầng trăng bạt gió giũ hương mái đầu

“Dời chân biết nói gì nhau

qua xin trao bậu túi trầu làm tin” (*)

mai sau gõ lại nhịp tình

nhịp ba, bốn, nhịp chúng mình… biết thương.

 

(*): Một câu hò dân gian.

 

 

 

Ai làm con phải mồ côi

 

con thèm giấc ngủ tròn nôi

ai mang con bỏ chợ trời thế gian

 

kiến vàng gánh gạo đầu non

nẩy lưng rơi hạt nhân gian xuống đời

 

mẹ mang con bỏ chợ trời

sương đông lảy động tơi bời bể dâu

 

mai này con biết tìm đâu

à ơi câu hát nát nhàu tuổi thơ

 

với tay chạm nỗi bơ vơ

hàng mi rong ướt thấm về khóe môi

 

ai làm con phải mồ côi

vành nôi ngơ ngác… lạc lời mẹ ru

 

 

 

Tìm em trong chuỗi mân côi

 

ta về chốn cũ tìm em

chỉ còn đá gối vào đêm dỗi hờn

chỉ còn gác tía lầu son

chỉ còn chuông vọng ru mòn lối xưa

 

ta tìm em

bời bời mưa

ta tìm em, ngã vào xưa bời bời

tìm em trong chuỗi mân côi

vấp câu kinh té khóc cười ngô nghê

 

 

 

 

về thôi trú nẻo chiêm bao

 

về thôi kẻo lỡ chuyến đò

hoàng hôn đã xuống bên bờ mộng du

nghe trong thẳm gió xa mù

ái ân nhạt độ vàng thu thuở nào

 

về thôi

trú nẻo chiêm bao

những ngày mới biết thế nào là yêu

 

về thôi, vin một buổi chiều

để nghe sóng vỡ    

liêu xiêu bóng mình

 

                               

 

                                                               

nghe trong đồng đất nẩy mầm

 

ngồi đây một xíu để nghe

cánh đồng kể chuyện mùa về đêm qua

ngồi đây một xíu thôi mà

để nghe hạt thóc thật thà nói thương

nghe thơm hạt nắng trong vườn

nghe cây bồ ngót du dương đánh vần

gà con nhặt thóc ngoài sân

nhặt sao hết hạt tảo tần gà ơi

 

ngồi lại đây

một xíu thôi

nghe quê san sớt đôi lời tri âm

nghe trong đồng đất nẩy mầm

lời cha dáng mẹ âm thầm bên con

 

ngồi lại nghe

nắng rất giòn

đổ vào vách nhớ vạnh tròn lóng tay

 

ta ngồi nhớ một cơn say

thấy mình ở trọ giữa ngày chiêm abao...