Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2020

Thơ Trần Hoàng Phố

NHỮNG CON DẾ

 

Những con dế kêu suốt đêm

như làm gỉ hoen kỷ niệm

Trong cổ họng tháng bảy

bắt đầu những cơn dông

Mùi những cơn mưa đêm

ướt lạnh những chiếc lá cây

Gió thổi qua eo biển

vương mùi muối

và mùi sóng đại dương

Mùi của những giấc mơ

và mùi khát vọng đợi chờ

Những chân trời xanh biếc mênh mông

 

Những con dế kêu

trong những giấc mộng thanh xuân

Kêu trong những ngày hè oi nóng

Kêu trong tiếng bức bối chờ đợi cơn dông

Gió thổi

Tiếng kêu vào bầu trời kỷ niệm

Làm lung linh sáng những vì sao ký ức

 

 

PHIẾN ĐÁ TIỀN THÂN

 

Đó là cái cây mọc rễ trong thời gian

Mọc rễ trong bóng tối mắt em

Những chớp loé của ánh sáng rạng đông

Trong thân thể bốc lửa bình minh

Cái cây tình yêu

Những quả ngọt thanh xuân

Đong đưa mùi hương dịu

 

Con bướm vàng bay qua giấc mộng

Vương vào mùi hương cây trái

Chiêm bao tiền kiếp tình yêu

Cái cây thời gian trổ những đóa hoa rực rỡ

Bạn đã lỡ nuốt những giấc mộng

Để linh hồn trăm năm ngồi đợi

bên dịu dàng phiến đá tiền thân

 

 

ĐIỆU HÁT ÁNH SÁNG

 

Bên giấc ngủ cỏ thơm

và mùi đêm sâu bí ẩn

Ngọn lửa trong bóng linh hồn

Leo lét cháy

Hãy để cho

trái tim ngủ yên

Trên bia mộ phiền muộn cuộc đời

 

 

Bên nghĩa trang cổ xưa của các thần linh

Bóng các ngọn tháp

như ngọn lửa cháy

giữa miền huyền sử

Hãy để cho

quá khứ ngủ yên

Trong hoang vu bóng đền tháp

và cỏ của vùng ký ức lãng quên

 

 

Đó là điệu hát ánh sáng kỷ niệm

Chiếu hắt qua

khu vườn quá vãng lụi tàn

Ánh lên

ngọn lửa chiều muộn

trên tán cây linh hồn

Ngân vang

một khúc nhạc

như âm thầm

những cái bóng nỗi buồn

 

 

 

SÓNG THỜI GIAN

 

Có thể sóng

sẽ vỗ mãi cuối chân trời biển động

Cát xưa không dấu nét tàn phai

Rặng thuỳ dương u hoài

hát với gió

Bên bờ ký ức lặng lẽ những âm giai

 

Cát trắng mãi

với nhịp vỗ sóng thời gian

Âm xưa vẫn còn vang vọng

trong tiếng kêu buồn của lũ hải âu

Có thể trái tim chúng ta tan

thành bọt sóng

Trên hoàng hôn in bến thiên thu

 

Vầng trăng xưa không ngủ

với thời gian

Trên khuôn mặt

tháng ngày hiu quạnh

Sóng vỗ

những nhịp buồn cô lẻ

Bên bóng trăng xanh

in kỷ niệm dấu yêu

 

 

NHƯ MỘT CHỚP MẮT

VÔ BIÊN HÁT

 

Trong chiều kích sâu thẳm

của biển bình minh

Tôi lắng nghe

tiếng của những cánh hải âu khát vọng

Bay qua

mênh mông trú xứ trần gian

Ném tiếng kêu đớn đau

vào hư không

 

 

Những đám mây rực hồng

Ném sự tươi mát tinh khôi vào sóng biển

Tôi nghe thấy linh hồn vô biên

Phục sinh

một ngày

vỗ cánh trong trái tim tôi

 

 

Cát và sóng thời gian

Chảy qua

kẽ tay năm tháng cuộc đời

Dịu dàng

như gió

Dịu dàng

như nước mắt

Thổi qua

kiếp người trăm năm

 

 

Những rặng phi lao ký ức

uốn mình trong gió

Và trong nắng tươi trẻ

sáng mai

Tôi nghe

gió thời gian

xôn xao

thổi qua

thời thanh xuân

Như

một chớp mắt vô biên

hát

 

 

MÙI MƯA ĐÊM

 

Mùi hương của những cơn mưa đêm

Bay qua giấc ngủ lục lạc ấu thơ

Tiếng chuông ngân trong kỷ niệm cỏ biếc

Này những cơn gió lành lạnh ký ức

Thổi trong linh hồn ta

hương cơn mưa đêm nỗi nhớ xa xưa

 

Mùi hương của hoa nhài rất nhẹ

Trong những cơn mưa đêm thanh xuân

Xin hãy để những giọt thời gian trên bước đi thật khẽ

Chạm nhẹ

vào cánh cửa bí ẩn của linh hồn ta

 

Mùi hương của nước mắt giấc mơ

Rơi trên pho tượng thời gian

Này hãy để

những giọt tháng ngày chạm thật nhẹ

Vào nỗi buồn dâu bể

trên những đám mây kỷ niệm

Trong cây lá linh hồn ta

lãng quên

 

 

MÙI TRO

 

Đó là mùi tro tàn

trong trái tim lạnh ngắt

Đóa hồng xưa

giờ đã tàn phai

Bên cánh cửa quá khứ

một vầng trăng xưa cũ

chết

trong bóng dòng sông nước mắt

 

Đó là mùi hương

nỗi buồn

Trên tro tàn năm tháng

Bạn thấy lưỡi bạn

đắng ngắt

Và trái tim đông cứng

muộn sầu

 

 

CÚC HỌA MI

 

Mùa hạ

Thân xác chúng ta là ngọn lửa mặt trời

Bốc cháy mùi hương thanh xuân

Trong vòm gương của nước thời gian

Trên bàn những đóa cúc họa mi tươi cười

Thiệt vậy

Thân xác chúng ta cũng tươi mát như đóa hoa tình yêu

Qua nỗi u buồn sỏi đá và cát bụi kiếp người

 

Qua sự luân vũ của tiết mùa

Qua sự dịu ngọt của thân thể dậy mùi hương cây trái

Thiệt vậy

trái tim chúng ta vẫn còn cháy ngọn lửa khát vọng

Giữa nhật nguyệt của sự tái sinh tình yêu

Sự lấp lánh ánh sáng của cúc họa mi

Trong khuôn mặt đôi ta

Bóng con tàu lướt sóng trong bình minh khơi xa

 

 

MÙI HƯƠNG

ĐÊM TÌNH NHÂN THANH XUÂN

 

 

Dưới bóng cây thánh giá khổ nạn

và mùi hương thật bí ẩn của hoa tử đinh hương

Bạn cảm thấy một vầng trăng chết

Trong bầu trời đêm rạng rỡ dưới mắt ánh pháo sáng

 

Những chiếc lá thời gian

Treo nỗi phiền muộn trên bóng giấc mơ

Bạn cảm thấy mùi hương tử đinh hương nồng nàn và lặng lẽ

Thơm cả khoảng sân trời tím ngát kỷ niệm

 

Một nghìn kiếp thời gian

Mùi hương tử đinh hương

Thơm tiền kiếp quá khứ lẫn vị lai

Trong mùi hương nồng nàn

đêm tình nhân thanh xuân

 

 

NHỮNG CON PHỐ XƯA KỶ NIỆM

 

Những con phố xưa kỷ niệm

Ngoằn ngoèo

trong kinh thành cổ tích

Những bóng mây ấu thơ

Phiêu dạt

cuối dòng sông trắng

Ngày như trôi

trên một vệt nắng vàng

lung linh ở tán lá

một thời quá vãng xanh

 

Ánh sáng

ở cuối ngày linh hồn anh

Lấp loá

trong đường hầm ký ức

Những con phố xưa kỷ niệm

Bỗng bật lên

một khúc hát nức nở

nhỏ

thầm thì

một giai điệu thân quen

Êm đềm

như sự lắng sâu trong trí nhớ

Một khuôn mặt

dấu yêu thanh xuân