Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Chủ Nhật, 5 tháng 4, 2020

Thơ Trần Quốc Toàn

Sông cỏ
cái trở mình trong đêm tối, để nghe ngọn đồi đang khóc
bóng tối như tóc mộ, ngồi ôm lấy tán cây
mặc dù khói bụi, và gió
tồn tại những dấu chân của gạch nung,

di dời nghìn năm về một chốn nương náu
con rắn cuộn lấy thác vỡ
trong da thịt thành quách đổ mục đám xương lịch sử
tiếng khóc, tiếng gào rú mỗi khuya trăng
ngọn cây con quạ mắt thao láo nhìn núi thức
thức nghìn đời bên dòng sông trắng, như sữa dê
như những con đường hun hút, mờ như khuôn mặt của tử tù
đợi đàn quạ rắc tiếng kêu lên những đôi mắt hiền lành
bây giờ có lẽ những ám dụ phủ trùm phận cỏ
rữa hôi dưới gót giày tương lai,
nhà sư ôm bát chân đất đi vào làng
chỉ có cái bóng dưới mặt trời nhiệt đới
chỉ có nhà sư nghĩ ngợi
những tàn tích của thế gian
sự hiện diện của xác thân phàm tục
hoa rực trời chiều nơi trùng khơi đáy mắt
chẳng ai còn thức chiều nay…
chắc có lẽ kinh Phật đã làm tiếng gió trong khu rừng mùa lá rụng
thổi quanh gốc Bồ đề những âm thanh nghe ra chiếc lá cuối cùng giảng pháp
ở đây, nơi này, bên trong
những linh hồn của rừng thẳm
im lặng tự nghìn năm…
mang theo bên mình tiếng chim hót,
sắc màu của hoa,
đặt lên trang kinh nghiền ngẫm
thấy hoa nở một vài cánh
khi trời vào xuân,
đất đai phát ra tiếng khóc, tiếng khóc đương đại, hay là sự thảng thốt không cùng,
đêm, sông cỏ cứ chảy
những mùa hoa cứ chảy,
người nằm phơi hoài niệm dưới trăng khuya,
sương lạnh nỗi buồn,
chợt thấy mình thương những ngôi sao hun hút trời cao,
trời cao quá, trên tận cùng trời không biết có con chim nào đang hót không?
đành giấu mặt vào đất, chồi cây mọc từ cơ thể vốn đã thuần rễ
đêm, sông cỏ cứ chảy
chảy từ tuổi thơ con cào cào, đến khi núi non chảy máu,
con bìm bịp cứ kêu chiều
con cú mèo cứ gọi mời cái chết,
một chiếc thuyền khuya chở xác trăng về miền ánh sáng,
nơi một nhà sư đang ngồi thiền trên sông cỏ,
sông cỏ ghì mặt khóc
sông cỏ hát ru phận mình
sông cỏ nuôi cánh đồng đang say trong thuốc khử trùng
sông cỏ làm chiếc gương soi ngọn tháp Chàm
những ngọn lửa đã nghìn năm cháy cõi đá,
cánh dơi trên sông cỏ, đuổi bắt kí ức gió mùa bắp ngô phấn trắng
nhưng núi đồi chảy máu,
người nằm ngủ rất lâu trong đất,
sông cỏ tắm gội tử thi,
sông cỏ quấn khăn tang chiều quê thốc gió
sông cỏ dài như đôi mắt oan hồn
sông cỏ chảy trong cơ thể quê hương như máu đỏ phun trào những khuya hắt hiu
tâm hồn ai đang thức,
đang nghĩ những hơi thở máu đương đại là đất đang hộc ra những giọt máu bầm,
chim cú kêu khuya,
chim quạ mắt thao láo,
sông cỏ nôn ra những linh hồn,
Trì tụng đêm
có những ngày phố hắt cơn mưa vỡ như ngực vỡ
màu ướt mảnh toan
chảy dài cơn say ảo ảnh
thân thể này chào đời trong tranh
không tiếng khóc
tôi buồn như đám mây xám ngắt
mùa hạn hán tồn sinh
ai đó hát bài hát con cú tuyết dòm trăng
hát lên chú mèo góc tối bến tàu vụt chạy người đốt thuốc
những ngày hẻm hóc
phố kín mùi người
đần độn khói xe
người bạn nôn thốc tháo thứ rượu xứ dân gầy
mắt mơ hàng cau mương nước chuồn chuồn chim chích...
chú dế tìm mình sau cuộc hồi hương
tự hỏi, con chồn cà phê nay ở cánh rừng nào
nghĩ đời lúc cơ cực cũng nhiều
đói khát phố đèn mùi hũ tiếu gõ
vết mực loang
mảnh toan nghèo tri trét
một màu xanh cỏ mộ
trắng hếu đầu lâu khóc xin về trần mái tóc
ta chưa qua sông mê
ném trả về địa ngục
thiền nhân thấy mình ngạ quỷ kiếp nào
trì tụng đêm
để nhớ mình mãi là chú dế
trèo lên hòn đất ruộng cày
và gáy
mỗi nhịp khuya...
Những cơn mưa thổ cư
Đêm sương,
gió thổi khói bay lên đỉnh trời,
mai đem phơi nắng kí ức lên đêm,
hút vài điếu thuốc
trời sầu mấy hàng ghế bên lề đường . . .
Quê nghèo, hạt gạo trắng như khuya khoắt,
nhớ những khi,
về muộn phố lim dim đôi mắt mèo hoang,
ngái ngủ, quán xá mưa xới đất,
về quê, vẫn còn thấy được kí ức xám,
trên từng suy tư sâu thẳm, có lẽ,
ngoài khuya êm ắng làm dịu giấc mơ chậm rãi,
ốc sên ma…
Ốc sên ma, cứ trườn lên ngôi làng cổ,
bóng đèn làm đôi mắt sâu hơn,
và giấc ngủ dài hơn.
Đêm sương,
rót mùa vào chén trời đất,
ta nghe cuộc vui còn đọng trong hoài niệm,
những cơn mưa thổ cư
rơi xuống đất quê,
mùi kí ức…
Tác giả Trần Quốc Toàn tại Tiểu chủng viện Làng Sông
Trần Quốc Toàn tại Tiểu chủng viện Làng Sông, Quy Nhơn