Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2020

Lục bát tháng Tư

Nguyễn Hàn Chung
 
cách ly

hôm qua trong lúc chia tay
em chìa má tôi vội quay lẹ làng
cả đời mới dám chơi sang
không thèm hun hít tóc vàng mắt xanh


ai kiêng?

-hôn em anh rất khát khao
sợ con vũ hán dạt dào quanh môi
-anh ơi em xét nghiệm rồi
anh chưa, em mới là người phải kiêng

nguyện

sống còn qua đại dịch này
tôi vẽ lông mày cho gái tôi yêu
búng tay thúy rảy tay kiều
tôi in thêm tập thơ liều hú vong





hạt bụi vô thường

hằng hà virus đang bay
không ai biết không ai hay khi nào?
bây chừ trốn lánh nơi đâu
tử thần cũng vẫn theo sau truy lùng
chỉ còn một cõi mông lung
sao còn tranh bá tranh hùng đồ vươngmỹ nga tàu nhựt cao cường
chào thua hạt bụi vô thường coro...

ngồi nghe sóng vỗ

sao ta buồn miết không nguôi
ngồi nghe sóng vỗ bèo trôi lạnh vùi
ta là đồ bỏ đồ tồi
hết thời chen lấn nụ cười quá giang
dẫu ta đứng đắn đường hoàng
cũng là một thứ hoang toàng kinh niên
sao ta buồn miết đồ điên
nhập tâm thêm nỗi muộn phiền chung thân
ngồi nghe sóng vỗ lạnh dần
ngồi nghe sóng vỗ lạnh dần sao ta!

ôm quần áo chị

ôi chao sông đẹp vô ngần
chị ơi cứ cởi truồng trần bơi qua
làm gì dưới có ma da
trên bờ chỉ một chắc là em thôi
mùi gì phơi nhiễm tinh khôi
hình như mùi của mây trời cố hương
ôm quần áo chị mù sương
giọt rơi ngẫm khúc nghê thường ấm run

biên tập tôi

tôi ngồi biên tập thơ tôi
quẹt thêm một dấu huyền thôi là thành
tôi tồi biên tập tôi nhanh
phết thêm dấu sắc tôi thành tối tăm
chỉ là dấu nặng tôi căm
ghét tôi tội mấy mươi năm ngôn tình
dấu thanh thêm sẽ bất thành
văn nên rốt cuộc tôi đành là tôi

biết ai?

Tưởng nhớ Đinh Hùng
người thăm kỳ nữ đáy mồ
tôi thăm nàng gọi là bồ thế gian
người rỏ lệ khóc hồng nhan
tôi quấn níu kẻ vương mang giọt mình
người giám khảo tôi thí sinh
ai tình sử ai chung tình hỡi ai?
buông dao tình xuống
thành gì?


chúi đầu vào cặp nhũ hoa
ngửng đầu tá hỏa ta bà tam tinh
cúi đầu tụng một thời kinh
ngửng đầu lục dục thất tình mê man
ngày trai lúc nhặt lúc khoan
buông dao tình xuống niết bàn có không?
tới chùa thỉnh pháp sư ông
ngân nga chú vãng sinh xong, nhíu mày!

chỉnh đốn

nhiều lần tôi chỉnh đốn tôi
chỉnh mông thì cái bắp đùi béo ra
chỉnh vòng hai lép vòng ba
chỉnh môi cái miệng lu loa xóm phường
chỉnh vòng một có phương cương
chỉ quên căn dặn người thương, rớt đời
chỉnh trong mấy chục năm rồi
vẫn là một cục rối nùi tối tăm
chỉnh bao nhiêu cũng dập cằm
cũng làm thân xác băm vằm tả tơi
chỉnh làm chi nữa tôi ơi
chỉ gieo tang tóc cho người thế gian
nghe chỉnh đốn rất bàng hoàng
lại thêm một cuộc nát tan phận người
thôi đừng chỉnh đốn, tôi ơi
bám chi cái đáng vứt rồi, từ lâu!

cáo trạng thanh lâu
của thúy kiều


viết cáo trạng buổi thanh lâu
kiều lay tôi hỏi gửi đâu hở chàng
gặp kim trong giấc mơ màng
giục tôi thiết lập linh sàng bái vong
khói hương mù tỏa cô phòng
kéo theo một lũ lộn hồn sư gia
phán rằng họa thủy đàn bà
ông đừng nghe lũ điêu ngoa phỉnh phờ
vong nương nắn nót đề thơ
xây mông hướng bọn ngụy vờ chân nhân
phòng the bú liếm tần mần
ra công môn nói như thần như tiên
dõi tìm một cõi thanh hiên
khói mây hồng lĩnh tiên điền mù bay
run cầm cáo trạng trên tay
bạch đầu thi sĩ cau mày hướng thiên
bất ngờ tôi thấy đạm tiên
ôm vai cô gái trên thuyền hương giang
ngón tay thon gõ phím đàn
mắt mù sương khói hai hàng giọt rơi
liều đem cáo trạng gửi trời
nghìn năm chẳng thấy tăm hơi vọng về

Biến đi


Biến đi, ngươi biến mất đi
Nhơn gian tử biệt sinh ly quá rồi
Từ thành Vũ Hán xa xôi
Ngươi gây tang tóc đất trời thê lương
Biến đi, ác chủng âm hồn
Sớm chiều Thánh, Chúa, Thế Tôn diệt mày
Nhà quàn la liệt phơi thây
Đi là chết không có ngày quy lai
Biến đi, trốn lánh hình hài
Nấp trong buồng phổi miệt mài xóa tan
Hai trăm nước chịu kinh hoàng
Mày là bá chủ thế gian. Đủ rồi
Biến đi, mày biến đi thôi
Một giây mày sống cõi đời thảm thê
Biến đi, về chỗ phải về
Trả cho ông cháu phu thê tương phùng
Biến đi, về chốn vô chung
Biến đi về chốn mịt mùng sinh ra
Trăm năm là của người ta
Sao ngươi giở thói ác ma truy lùng
Biến đi, hai chữ nhiễm trùng
Biến đi, virus điên khùng. Biến đi!