Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Hai, 28 tháng 10, 2019

Xin lỗi

Trần Mộng Tú


Viết cho 39 người chết trong chuyến đi tìm sự sống ở Anh Quốc ngày 23/10/2019

Sáng nay chủ nhật, tôi tới nhà thờ
nhìn lên ảnh Chúa
trên thánh giá hai bàn tay Người rỉ máu
tôi hình dung ra những vệt máu trong thành chiếc quan tài

Chiếc quan tài bọc thép
chở 39 hồn điêu linh
chở 39 xác đông lạnh
đông lạnh những lời Kinh

Hơi thở nào ngậm lại
như cái ngáp cuối cùng của những con cá miền Trung ở quê tôi
trong những ngày tháng đó
ai còn nhớ không

Trước hơi thở cuối cùng
người con gái nói
Mẹ cha ơi
cho con xin lỗi
con xin lỗi đã để lại cho mẹ cha
nỗi đau trong tim và món nợ trong đời
không biết đến bao giờ mẹ cha mới hết đau
bao giờ mẹ cha trả hết nợ
Người con gái đó cũng tới từ miền Trung
nơi vùng biển có những con cá con
xin lỗi mẹ, ngáp hơi thở cuối

Tôi nhìn lên ảnh Chúa
Chúa có nghe gì không
Chúa có thấy gì không
những con người ra đi tìm đất sống
tôi chưa hề gặp họ bao giờ
họ là ai trên đất nước tôi

Ai cũng muốn đặt đời mình vào một cuộc rủi may
rủi may cơm ăn áo mặc
đôi khi còn mạnh hơn tín ngưỡng

Bốn mươi năm trước đây
Một là con nuôi cá,
hai là con nuôi Má
.”
cả hàng ngàn người lao xuống biển gửi đời vào may rủi tử sinh

Hơn bốn mươi năm sau đất nước thanh bình
Nhìn tổng quát, đất nước có bao giờ được thế này không?” (*)
sao người dân dại dột thế
đang ấm no vẫn theo nhau bỏ trốn đi

Cô con gái, một đóa Trà My
nói lời xin lỗi mẹ cha
trong hơi thở chót

Trong chiếc áo quan bằng sắt đó
có ba mươi chín con người
mỗi có người có hai bàn tay
bảy mươi tám bàn tay
cào lên vách quan tài
để lại những vệt máu
chảy về tới quê hương
chảy ra ngoài lục địa
xuyên suốt đại dương

Lời xin lỗi
của người con gái đó
đã để lại
một vệt máu đen trên tấm bản đồ hình chữ S.

(*) Lời của TBT Nguyễn Phú Trọng.

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, văn bản