Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Ba, 13 tháng 8, 2019

Chân Nhân (kỳ 8)

Tiểu thuyết của Trần Thanh Cảnh

TÁM

Chuyện của cô Diệu Hương, bán vải ở chợ Phùng Khắc Khoan.

“Năm tôi tốt nghiệp đại học, hai mươi hai tuổi. Vào lúc đó, nước mình đã gần như xóa xong chế độ bao cấp. Tôi ra trường thì chẳng còn chế độ phân công công tác nữa, phải tự bươn chải tìm việc. Đang hoang mang chưa biết định liệu thế nào thì có người đến xin hỏi cưới. Thật ra tôi chưa yêu Bình (tên chồng tôi) ngày nào. Anh ấy ở cùng phường, nhà tôi trong ngõ còn nhà anh ấy ngoài phố, học trên tôi hồi phổ thông hai lớp, học Bách Khoa còn tôi học bên Tổng Hợp. Không thân cơ mà cũng gọi là quen biết nhau. Nên khi mẹ anh ấy đến nhà ướm lời mẹ tôi thì tôi lấy làm lạ. Tôi hỏi anh, sao không đến nhà nói chuyện tìm hiểu trước mà chưa chi đã cho mẹ đến? Anh ấy gãi đầu nói thật là anh không biết tán gái. Nhìn em thấy... thích, em có... thương thì lấy anh nhé? Tôi phì buồn cười, thanh niên Hà Nội cuối thế kỷ hai mươi, đã tốt nghiệp đại học mà vẫn có ông phải để cho mẹ dắt đi hỏi vợ! Cơ mà thấy cũng cao to sáng sủa, ngồ ngộ nên tôi bảo, sáng mai, qua đưa lên Hồ Tây đi chơi một vòng rồi về tôi sẽ quyết…

Chúng tôi đèo nhau bằng xe máy đi lang thang lên mãi đằng Trích Sài, qua Nhật Tân. Đến trưa vòng vào phủ Tây Hồ chơi rồi ăn ốc hấp lá chanh, rất ngon. Thật ra gia đình nhà Bình có tiếng là giàu có trong khu. Bình khá đẹp trai lại con một nên nói một cách thành thực, đấy là một đám mơ ước của rất nhiều cô gái phố. Nhưng mà tôi là một cô gái khá xinh của khoa Địa Tổng Hợp. Có hơi kiêu. Khá nhiều người theo đuổi nhưng tôi chưa yêu ai. Tôi nghĩ dù sao cũng phải xem có tình cảm không đã thì mới tiến tới được. Đi chơi với nhau, tôi mới có dịp tiếp xúc nói chuyện với chồng tương lai. Thấy cũng được.

Lúc vào làm lễ Mẫu trong phủ, có một tay đồng cô bóng cậu, không ra nam không ra nữ, tự dưng lại cất cái giọng eo éo bảo hai chúng tôi là, chúng mày cầu Mẫu cho đêm nay về mơ thấy nhau thì cưới luôn đi nhé!

Thế mà đêm hôm ấy tôi có một giấc mơ chưa từng gặp bao giờ. Lạ.

Trong mơ tôi thấy Bình chả nói chả rằng cứ thế sấn đến xiết chặt lấy tôi rồi đè dúi vào gốc cây si bên bờ nước trên Phủ Tây Hồ. Lạ là tôi chả phản kháng gì, bởi với tính cách khá kiêu kỳ của mình, bọn bạn sinh viên nam chỉ mới buông lời ong bướm tôi đã lườm cho rách mắt chứ đừng nói là động chạm này nọ. Thế mà trong giấc mơ ấy tôi lại ôm riết lấy thân thể cường tráng nóng rực của Bình. Bình cứ dí sát sạt vào. Còn tôi cứ cong lên riết mãi. Cho đến một lúc tự nhiên từ phần bụng dưới của tôi cuộn lên như sóng, rồi một cảm giác đê mê lạ lẫm bỗng lan tỏa ra khắp người...

Tối, Bình đến kể, đêm qua anh mơ thấy em. Tôi buột miệng bảo, em cũng mơ thấy anh. Bình cầm luôn hai tay tôi nói, Mẫu cho rồi, số mệnh rồi, mình lấy nhau nhé? Đấy là câu tán tỉnh hay ho nhất mà Bình nói với tôi. Thật đúng là cái duyên cái số nó vồ lấy nhau.

Thế là tôi lấy chồng. Cưới xong, mẹ chồng tôi bảo, thôi khỏi phải đi xin việc làm gì cho mệt. Để chồng con đi làm (anh ấy ra trường trước tôi, đã xin được việc ở một cơ quan trong Hà Nội) còn con ra chợ bán vải với mẹ. Vài năm thạo việc thì mẹ giao luôn sạp cho. Mẹ già rồi cũng cần nghỉ ngơi.

Tôi ra chợ vải Phùng Khắc Khoan bán hàng. Mới đầu chưa quen cũng chán. Sau quen dần thấy nó cũng bình thường. Thấy cái việc buôn bán cũng có cái vui của nó. Luôn luôn tiếp xúc với người mới. Đầu óc luôn phải tính toán nên năng động cởi mở. Và nhất là do mẹ chồng tôi gây dựng sạp vải đã lâu, uy tín, có nhiều khách hàng nên thu nhập rất khá. Đồng lương đi làm của chồng tôi chả có ý nghĩa gì trong kinh tế gia đình.

Năm tôi ba mươi tuổi, đã đẻ xong hai thằng con trai thì mẹ chồng tôi nghỉ hẳn chợ, ở nhà trông cháu, để một mình tôi cai quản việc buôn bán với vài đứa nhân viên phụ việc. Chuyện làm ăn buôn bán tôi đã quen thuộc nên cứ thế mà tấn tới. Buôn bán thì hàng gì cũng có thủ thuật của hàng đó, phải dấn vào, làm sâu vào mới hiểu chứ đứng ở ngoài thì khó lòng mà biết hết được nên tôi không có ý định kể cho mọi người nghe làm gì. Có điều lúc đó nước ta đã mở cửa khá lâu, kinh tế bắt đầu khởi sắc, mọi người đã có của ăn của để nên nghĩ ngay đến ăn chơi hưởng thụ. Cả nước mình cứ y như cô gái dậy thì, mọi thứ cứ rộn ràng nở bung ra. Rạo rực. Lóng lánh. Lả lơi. Mời gọi.

Chồng tôi lúc đó đã lên được chân trưởng phòng, khá oách. Thuộc diện nói có người nghe, đe có người sợ. Lại bắt đầu có tiền. Con thì có mẹ trông. Vợ thì mải mê làm ăn buôn bán suốt ngày tiền nong hàng họ ngoài chợ nên càng thoải mái. Có một điều mà các bà các mẹ đã từng dạy cho tôi là, đàn ông thì từ già đến trẻ mãi mãi chỉ là đứa trẻ to xác. Từ thằng mười tám đến ông tám mươi tám cũng vậy. Cứ thấy của lạ là tít hết mắt. Cứ gái trẻ nó he hé ra cho cái gì lạ mắt một tí là gọi đâu cũng đi. Tôi nghe nhưng không tin lắm. Đến khi gặp phải trường hợp của mình thì tôi mới ngã ngửa người ra, là đến mẹ chồng mình cũng đã bảo trước cho cả rồi.

Chuyện là chồng tôi có bồ.

Đàn ông nước Việt bây giờ coi việc có bồ khi ăn nên làm ra, có chức có quyền như là cái sự tất nhiên vậy. Tay nào kém cỏi thì cũng cố giấu diếm vợ chút tiền còm để lâu lâu vào nhà nghỉ vui với các em ca ve một vài tiếng. Thế cho nên từ nông thôn đến thành thị, từ miền núi xa xôi lạnh giá đến bờ biển đông đúc nóng nghẹt, ngành kinh doanh nhà nghỉ vô cùng phát đạt. Đi đến đâu cũng thấy nhà nghỉ. Ở ngay Hà Nội, có một con phố bên kia Sông Hồng chỗ chân cầu Chương Dương dài mấy cây số san sát những biển hiệu xanh đỏ tím vàng trưng những cái tên rất mộng mơ: Nhà nghỉ Chiều Tím, nhà nghỉ Hồn Bướm Mơ Tiên, nhà nghỉ Thiên Đường Cực Lạc... Dân Hà Nội gọi đó là “Con phố sung sướng” Cũng có lý. Thì hàng trăm nhà nghỉ, hàng nghìn phòng với các cặp đôi dập dìu thay nhau vào. Tiếng rên rỉ man dại của hàng nghìn đôi ấy mà đồng loạt được thu âm như các bình luận viên bóng đá trực tiếp ở sân Hàng Đẫy, phát cả lên loa thì hấp dẫn phải biết! Cả một trời tràn ngập tiếng rên rỉ sung sướng của con người ta khi đang trên đỉnh Vu Sơn, với vô vàn các cung bậc và sắc thái khác nhau. Có lẽ đấy là bản hòa tấu vô tiền khoáng hậu mà từ cổ đại đến nay chưa có nhạc sĩ nào nghĩ đến và có thể viết nên được. Kể cũng lạ, tiếng là nhà nghỉ mà chẳng ai vào đó để nghỉ, cứ hùng hục từ lúc vào cho đến lúc ra. Đến nỗi cánh văn phòng nước ta, đầu giờ chiều thấy ông nào bơ phờ tóc tai, đầu rũ xuống như con gà cắt tiết mà ngủ gật thì luôn được các đồng nghiệp hỏi một cách đầy thông cảm là, trưa vừa đi nhà nghỉ về đấy à? Thế rồi lần lần, trong ngôn ngữ của dân nước Việt, từ cánh ít học bặm trợn đường phố cho đến các bậc trí thức khả kính mũ cao áo dài tại các viện trường, nhà nghỉ, đã thành một khái niệm mới. Đọc lên một cái là người ta thấy ngay cái cảm giác gợi tình, suồng sã, thô gợn, nhưng lại hấp dẫn mới chết chứ.

Cái con phố có dãy nhà nghỉ dài dằng dặc bên kia cầu thành nơi trú ngụ buổi trưa của chồng tôi từ mấy năm, mãi sau này tôi mới biết. Lên trưởng phòng một thời gian, chồng tôi bảo, về trưa nắng nôi mệt mỏi, anh ở lại cơ quan ăn nhẹ rồi đọc tài liệu, tranh thủ ngủ luôn. Tôi thấy cũng hợp lý. Thương chồng lên chức, công việc nhiều vất vả nên thỉnh thoảng tôi còn đưa cho thêm ít tiền tiêu, bảo tăng cường ăn uống bồi dưỡng cho có sức, khổ thân, vợ mải bán buôn chả lo cho chu toàn cơm nước, dạo này gầy hẳn đi, bài vở thấy kém. Có tối hì hục trên bụng vợ một lúc chả ra cơm cháo gì, oẳn tà là roằn, rồi nằm vật ra giường thở dốc.

Một hôm, con bạn hồi đại học rẽ vào chợ mua vải. Gặp, rồi rủ tôi lên Hàng Hành cà phê. Hồi ấy cà phê Hàng Hành đang là mốt, Hà Nội sành điệu là phải tới đó, “em ơi sáng nay một mình, Hàng Hành cà phê cà pháo…”.

Tôi và con Ngọc Châu ngồi chuyện vãn cả buổi. Con Ngọc Châu vốn khá thân tôi hồi đại học. Ra trường mỗi đứa một việc nên lâu không gặp. Gặp tôi hình như nó vui, kể tông tốc chuyện đời từ lúc ra trường đến nay. Tốt nghiệp đại học, vì rất xinh nên nó xin ngay được vào làm thư ký cho một tay giám đốc công ty lớn tại Hà Nội. Mốt của các doanh nhân nước mình khi ấy là, ngoài nhà to xe đẹp, đồ dùng đắt tiền còn phải có một em thư ký chân dài như hạc, xinh như mộng, thơm điếc mũi đi theo cắp cặp. Thế nó mới ra dáng một ông chủ đang ăn nên làm ra. Ngọc Châu thừa mọi tiêu chuẩn nên khi nó mang hồ sơ đến phỏng vấn, ông chủ líu lưỡi đầu gật như bổ củi ngay. Vì năm đó tay ấy đã gần bốn mươi, chưa vợ, nhưng rất phong độ trẻ trung. Chuyện thư ký trẻ đẹp với giám đốc phong độ không kể nữa vì ở nước mình ai cũng biết, tất lẽ dĩ ngẫu là sẽ gì gì đấy. Cơ mà Ngọc Châu đã tốt nghiệp đại học, lại là gái phố nên khôn lắm. Không có chuyện chén dễ, mỡ đấy mà húp, nhé. Giám đốc đọc hồ sơ của Ngọc Châu biết nàng học chuyên ngành Địa lý, liền ý tứ ngỏ tình lời rằng, muốn thám hiểm những vùng địa lý bí hiểm, như là rừng Amazon chẳng hạn. Ngọc Châu bảo nguyên tắc của nhà thám hiểm địa lý là phải bắt đầu từ đồng bằng rồi đến đồi núi, xong rồi mới tiến vào rừng xanh. Cơ mà rừng của em có đủ cả hổ báo cáo chồn anh không cẩn thận mất xác trong đó đấy. Giám đốc bảo, có chết tám mươi tám lần đời trong cái rừng xanh tươi mướt mát của em anh cũng cam lòng. Ngọc Châu bảo, là anh nói đấy nhé.

Câu chuyện tào lao chém gió giữa giám đốc và thư ký lúc nhàn rỗi hoặc trên đường đi công tác tưởng như là vu vơ. Thế nhưng rồi nó thành chuyện thật lúc nào không biết. Có điều sau khi cho giám đốc xem đồi núi trập trùng cùng thảo nguyên mướt mát. Rồi sau đó thám hiểm luôn khe động, rồi cùng hành động gì đó với nhau thì Ngọc Châu bắt cưới béng. Mà thực ra là bác sĩ bảo cưới, bởi sau cú đó thì cô nàng tắt kinh. Tay bác sĩ phòng khám phụ sản bảo, em về nói bồ cưới luôn đi, hễ nó không chịu cưới đến đây anh cưới. Tìm cả Hà Nội này cũng không ra cô gái nào đẹp từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong như em đâu, chỗ nào chỗ nấy cứ nõn nà cả ra.

Cưới xong, Ngọc Châu tuyên bố dẹp ngay cái vụ thư ký thư kiếc của chồng, mọi việc văn phòng công ty tôi tự làm. Xong. Thế mà mấy năm nay lão ấy cũng dở được trò mèo mỡ, lâu lâu lại thấy một em vác bụng đến bắt đền. Điên thế không biết. Ngọc Châu bảo tôi, cậu phải cẩn thận với cái ông chồng công chức nhà cậu nhé, theo một điều tra xã hội học vừa công bố, tầng lớp ấy bây giờ là tỷ lệ cặp bồ cao nhất đấy. Cậu có nghe câu ca dao mới của họ chưa? “Vợ là cơm bồ là phở. Sáng đèo cơm đi ăn phở, trưa đèo phở đi ăn cơm, chiều đến hết giờ cơm về nhà cơm, phở về nhà phở”.

Đi ngồi cà phê với cô bạn Ngọc Châu một buổi mà tôi cập nhật được cả đống kiến thức xã hội. Thì ra gần chục năm qua, tôi mải mê con cái, buôn bán hàng họ tiền nong, chả để ý gì đến xung quanh. Mà xã hội thì đang tiến lên vùn vụt từng ngày.

Sau hôm đó, tôi về nhà kín đáo quan sát chồng. Và tôi thấy mọi biểu hiện mà cô bạn tôi nói về một ông chồng có bồ đều hiển hiện nơi người chồng ưu tú của tôi. Tôi hơi choáng váng. Nhưng thương trường đã rèn cho tôi đức tính bình tĩnh. Tôi âm thầm đến khu Bách Khoa, nơi có văn phòng chồng tôi làm việc. Trưa, thấy chồng tôi xuống lấy xe máy lượn qua phố Trần Khát Chân, ghếch chân trên vỉa hè trước cửa một tòa nhà to. Phút sau, một cô nàng không biết già hay trẻ, xinh hay xấu vì khăn áo, khẩu trang mũ bảo hiểm trùm kín mít, đít ngoáy như công đi ra, tót lên xe chồng tôi, dính chặt vào, lao vun vút về phía cầu Chương Dương. Cậu xe ôm mà tôi thuê hình như cũng đã nhiều lần chở khách trong những phi vụ theo dõi thế này nên rất kinh nghiệm, giữ một khoảng cách vừa phải, không để phát hiện, cũng không để mất dấu. Tới nhà nghỉ Chiều Tím, họ phóng xe chui tọt vào trong. Tôi bảo cậu xe ôm dừng xa một chút, đi bộ vào, thuê một phòng. Thật là oan gia ngõ hẹp nên phòng tôi thuê lại ngay sát phòng của chồng tôi và cô nhân tình. Là một cái nhà nghỉ rẻ tiền nên họ xây tường cách phòng chỉ là một hàng gạch chỉ, rất mỏng, nếu yên lặng thì có thể từ phòng nọ nghe rõ mọi động tĩnh ở phòng kia. Các đôi vào đây biết rõ điều đó. Cơ mà chẳng ai lấy đó làm điều. Phương châm đèn nhà ai nhà ấy rạng được tôn trọng triệt để. Đã vào đến đây mọi người đều bình đẳng và chẳng may có gặp người quen thì cũng coi như không biết.Với lại, một trong những cái trò kích thích bản năng tình dục của con người nhất, đó chính là tiếng động, tiếng rên la của các đôi khác làm tình, nó cũng không khác gì doping hay tiếng hò hét cổ vũ trong thi đấu thể thao, cực kỳ hưng phấn.

Tôi cố hết sức kiềm chế mình, thậm chí không cả thở mạnh để nghe thật rõ bên kia họ làm những gì.

Thật khó mà tả lại tâm trạng tôi khi đó.

Có lúc người tôi nóng bừng bừng, tim đập loạn, nhịp nhanh tới mức thấy nhói đau và khó thở. Tôi những muốn xông sang bóp chết đôi tình nhân đang rúc rích hú hí kia...

Có lúc tôi lại thấy mình đang bồng bềnh như ngủ mơ. Tiếng cọt kẹt dồn dập của chiếc giường chắc đóng bằng gỗ công nghiệp hầu như đang muốn bung ra dưới những quần quật của đôi tình nhân, rồi tiếng rên rỉ rú rít la hét hoang dại...

Có lúc tôi lại thấy hối hận vì đã theo họ vào đây, để rồi phải chứng kiến những điều kinh hoàng. Tôi ước giá như mình đừng soi xét chồng, chỉ vì cái tính tò mò mà tôi phải rơi vào nghịch cảnh.

Nhưng có lúc tôi lại thấy đầu óc mình lạnh băng. Những tiếng động bên phòng hầu như chui vào tai này lọt sang tai kia hết. Tôi âm thầm ngồi yên lặng trong phòng tính toán xem sẽ xử lý vụ này tiếp theo như thế nào.

Nói chung lúc đó tôi ở trong một tâm trạng không thể nào mô tả nổi. Hoàn toàn có thể phát điên lên được. Sau này nhớ lại tâm trạng lúc đó, tôi cầu mong rằng mình không bao giờ phải trải qua cái cảnh khốn nạn ấy nữa.

Tôi cũng không hiểu nổi là, tại sao lúc đó mình có thể bình tĩnh ngồi ngay bên cạnh gian phòng chồng đang hú hí với tình nhân, mà không xông sang đánh phá một trận tưng bừng. Tôi ngồi từ đầu đến cuối, khoảng hai tiếng đồng hồ, chứng kiến đầy đủ, dù không trực tiếp bằng mắt, nhưng qua những âm thanh nghe được, tôi cũng đủ hình dung ra rõ mồn một họ đang làm những gì với nhau.

Đôi tình nhân dắt nhau trả phòng ra về lâu rồi, tôi vẫn ngồi yên lặng trong phòng nhà nghỉ, mắt vẫn nhìn đăm đăm vô định vào bức tường ngăn mỏng manh mập mờ không rõ màu sắc. Tôi hầu như kiệt sức, người rỗng như một quả bóng bay, có cảm tưởng bây giờ khi đi qua cầu Chương Dương thì sẽ bị gió thổi bay xuống Sông Hồng rồi trôi tuột đi không còn tăm tích. Tôi cứ ngồi trong trạng thái đờ đẫn như vậy mấy giờ liền, không nghĩ ngợi được gì cả. Hồi lâu, tôi tỉnh lại dần. Tôi điểm lại trong óc cuộc sống hôn nhân của mình...

Tôi tốt nghiệp đại học, có đủ tri thức để hiểu rằng nền tảng của hạnh phúc gia đình là tình yêu. Và điều quan trọng nhất trong tình yêu nam nữ, ấy là sự hấp dẫn nhau về tình dục. Tôi sở dĩ nhanh chóng đồng ý lấy Bình làm chồng một phần do cùng khu phố, đã biết anh ấy khá rõ về con người gia cảnh. Thế nhưng cái quan trọng nhất để tôi quyết cưới Bình luôn ấy là trong buổi đi chơi trên Hồ Tây tôi thấy trong người tràn trề cảm xúc giới tính. Quần lót của tôi ướt đẫm, đến nỗi khi ghé một quán cà phê ven hồ, tôi phải lỉnh vào toa lét, tháo nửa cuộn giấy vệ sinh của họ lót vào mới yên tâm đi chơi tiếp được. Đêm hôm ấy tôi đã mơ thấy Bình trong một giấc mơ tràn ngập cảm xúc tình dục mà lần đầu tôi mới trải nghiệm.

Hồi mới cưới, như mọi đôi trẻ trung khác, chúng tôi lao vào khám phá nhau với đủ mọi tư thế và trải nghiệm mọi cung bậc cảm xúc. Vũ trụ của chúng tôi khi đó chỉ là căn phòng riêng và thân thể của nhau. Thế rồi khi đứa con đầu ra đời, rồi tiếp ngay đến đứa thứ hai. Chuyện ái ân của vợ chồng tôi cứ nhạt dần, nhạt dần. Nhạt tới mức mà có khi hàng tuần chồng tôi mới động vào người nhưng tôi cũng chả cảm thấy hào hứng. Bởi lúc đó sạp vải nhà tôi đang làm ăn rất được, doanh thu lên theo chiều thẳng đứng, suốt ngày tính toán hàng nhập hàng xuất, tiền nong, nợ nần. Thậm chí có lúc, chồng vẫn đang hì hục trên bụng mà đầu tôi đã nghĩ đến chuyến hàng mai đánh đi Sài Gòn thế nào, sẽ thu được bao nhiêu tiền. Tôi đang tràn trề khát vọng kiếm nhiều tiền, thật nhiều tiền. Tôi muốn cho hai thằng con trai của mình đi du học sớm, sang bên Mỹ từ phổ thông để chúng có thể hưởng thụ hết sự ưu việt của nền giáo dục một nước đứng đầu thế giới.

Tôi thấy mình chả còn hứng thú với việc ái ân cùng chồng như xưa. Đáp ứng sự đòi hỏi của chồng như là học sinh trả bài cho cô giáo vậy. Dục vọng của tôi đã bị dồn hết cho việc kiếm tiền. Khi cô bạn Ngọc Châu nói, mới đầu tôi chỉ kín đáo tò mò thử soi xét chồng. Và rồi tôi đã có lúc rất hối hận vì cái tính tò mò đó của mình.

Tối hôm ấy về nhà, tôi có cuộc nói chuyện thẳng thắn với chồng.

Mới đầu, như mọi tay đàn ông đi ngoại tình, chồng tôi cãi bay cãi biến. Thế nhưng khi tôi nói vài mục thuộc về thời gian và địa điểm cụ thể thì chồng tôi ngồi chết lặng. Khi tôi dấn thêm cho sâu mũi dao ngôn từ sắc lạnh, định bụng đánh quỵ hẳn đối thủ, hỏi có cần mô tả lại những gì hai người làm đã nói với nhau không thì đức ông chồng quý hóa liền giở bài cùn, bảo, tôi thế đấy, cô thích làm gì thì làm. Thích bỏ thì bỏ. Thích ở thì ở. Bởi tôi cũng chán cô lắm rồi, ngủ với cô như ngủ với con búp bê tình dục, thú vị nỗi gì.

Nhưng tôi không bỏ chồng được. Thế mới khốn nạn. Còn hai con trai tôi đang tuổi trưởng thành. Mẹ chồng tôi lại rất tốt, bà góa chồng từ hồi còn khá trẻ, chỉ có một con trai, bà lại không hề cay nghiệt với con dâu mà ngược lại bà yêu quý và coi tôi như con đẻ. Bà đã giao hết gia sản cho tôi mà chẳng hề e ngại gì để quay sang đi lễ chùa và chăm sóc hai cháu. Cái sạp vải tôi được kế thừa từ bà nay đã phát triển thành gần như một công ty bán buôn. Sạp là chỗ giao dịch với bạn hàng, còn vải chuyển từ biên giới về tôi để trong kho, rồi từ đó lại đánh đi các nơi. Chuyện làm ăn đang hồi phát đạt. Nhưng như người ta vẫn nói, đỏ tình đen bạc, đằng này tôi đang đỏ bạc, đang thu tiền về như nước, chả có lẽ tôi phải chịu bạc tình hay sao? Mà tôi có làm gì nên tội?

Tôi thật sự bế tắc.

Tôi gọi điện cho con bạn Ngọc Châu lên Hàng Hành ngồi cà phê. Nghe chuyện tôi, nó chả nói gì. Nó rủ, mai đi về phủ thờ Mẫu của thày Bút bên làng Cùng xứ Kinh Bắc hầu vài giá đồng cho thanh thản. Tôi đang chán đời nên đi theo nó luôn. Nhưng đúng là lâu nay giam mình trong thành phố, đầu tắt mặt tối về tiền, tôi không đi đến đâu, nay đi ra ngoại thành, nhìn thấy những cánh đồng lúa đang thì con gái xanh mướt mát, những đầm sen thơm ngát và những bờ vùng bờ thửa loanh quanh xanh cỏ. Một chú bê con lông vàng ươm mịn màng, đôi mắt tròn to ngơ ngác nhẩn nha gặm cỏ một mình bên bờ đầm mát rượi nức hương sen, tôi bỗng mong mình ngay tức khắc được trở thành chú bê con đẹp đẽ trong trẻo kia, chẳng phải lo chuyện tiền nong hàng hóa, chẳng phải âu sầu vì chồng bỏ bê, cứ ngày ngày gặm cỏ rong chơi bên đầm nước, chẳng phải là thú vị lắm sao....

Về tới làng Cùng, một cái làng quê gần như duy nhất của vùng Kinh Bắc vẫn giữ được cái dáng dấp hồn cốt của một ngôi làng cổ vùng Bắc Bộ xưa. Vẫn còn cây đa bến nước sân đình. Lũy tre xanh rì vẫn bao bọc quanh làng như tự ngàn xưa. Trong làng cây xanh rợp bóng. Tôi thấy thanh thản thật. Thả mình trong âm thanh réo rắt của một thứ âm nhạc huyền ảo liêu trai tôi thấy mình phiêu diêu thoát tục. Tôi thấy hồn mình hình như đã bay đến một cõi nào xa xăm lắm, có non xanh nước biếc và muôn trùng ngàn tía những sắc màu hội hè rực rỡ. Tôi thấy đầu óc mình bay bổng lâng lâng như đứa trẻ lên tám khi xưa, mùa xuân được cha cho đi xem hội bên làng Gióng. Tôi đắm mình trong những giá hầu Cô Bơ Thoải Phủ, Cô Bé Rừng Xanh và Ông Hoàng Bảy, Ông Hoàng Mười... Tôi quên phứt chuyện buôn bán tiền nong. Và quên luôn cả ông chồng bạc bẽo cùng cô nhân tình có cái đít ngoáy như công múa của anh ta.

Con Ngọc Châu bảo, mày đúng là có căn hầu Mẫu. Lúc xong mấy giá hầu hôm ấy, nó giới thiệu tôi nói chuyện với thày Bút thì tôi thấy mình hình như có căn thật. Thế rồi từ hôm đó trở đi, chả cần Ngọc Châu rủ, tôi cũng thường xuyên tự về làng Cùng dự hầu đồng. Tôi thấy có một cái gì đó thôi thúc trong người, cái gì đó đòi hỏi, bắt tôi phải về ngồi trước ban thờ Mẫu, trong thơm nức hương nhang, nghe tiếng đàn sáo trống phách véo von và giọng hát chầu văn liêu trai mê hoặc. Tôi trở thành con nhang đệ tử của thày Bút. Rất lạ là kể từ đó tôi thấy thanh thản, không còn dằn vặt chuyện chồng có bồ. Một điều lạ nữa là chuyện làm ăn của tôi cứ ngày càng phát tài lên. Mẹ chồng tôi cũng bảo, hình như con đúng có căn hầu Mẫu thật nên cô thương, cô cho nhiều lộc.

Một hôm, tôi được thày Bút mời lên gác ba ngắm phong lan rồi uống trà. Uống xong tuần trà, tôi thấy mình rất lạ, trong người xốn xang sao đó. Dường như không làm chủ được bản thân. Thày Bút cầm tay mời tôi vào mật thất đàm đạo chuyện đất trời, tôi ngoan ngoãn đi theo. Vào trong đó, trong ánh đèn mờ ảo và hương thơm nức tỏa ra từ chiếc lư đồng đặt trên ban. Một mùi thơm rất lạ. Không hẳn là hương trầm. Một thứ mùi hương mà khi hít vào phổi hơi đầu tiên, cả người tôi bỗng rạo rực nôn nao. Thày Bút bảo tôi ngồi khoanh tròn đối diện trên một tấm thảm dày mượt. Thày bắt đầu nói với tôi về một thứ đạo giải thoát cho con người khỏi mọi khổ hạnh ngay trên trần thế chứ không phải đợi đến kiếp sau ở cõi niết bàn. Giọng nói trầm ấm, đều đều êm ái của thày cùng với ánh mắt nhìn như âu yếm như khơi gợi những cái gì đã ngủ quên lâu lắm trong tôi. Thày nói, thiền tu theo trường phái Mật Tông gì gì đó là đi tìm sự hòa hợp tinh thần vầ thể xác giữa người nam và người nữ. Khi tinh thần và thể xác được nhập vào nhau, hòa làm một, ta sẽ cùng nhau bay lên thiên đường cực lạc. Mọi vướng bận khổ đau trần thế sẽ được buông bỏ... Đầu óc tôi lãng đãng như phiêu du nơi chín tầng mây, còn thân thể tôi dường như không còn của tôi làm chủ nữa. Cái thân thể của một người đàn bà ba mươi thuần thục nhưng đang ngủ quên trong những ám ảnh đời thường hình như được giọng nói thì thầm, không gian mờ ảo với mùi hương lạ lùng đánh thức lại. Bàn tay ấm nóng mềm mại của thày gỡ xống áo tôi ra rồi vuốt ve trên thân thể đàn bà của tôi. Trí óc tôi vẫn bồng bềnh trong hư hư thực thực, nửa mơ nửa tỉnh. Nhưng phần hồn đàn bà của tôi dường như sống lại khi cái miệng lưỡi êm ái ấm nóng ướt át vừa thầm thì vừa rà lướt khám phá mọi ngõ ngách thân thể tôi. Và tôi thấy mình đang ở trên cõi niết bàn cực lạc. Từ trong thẳm sâu thân thể tôi một luồng năng lượng nóng hổi như dòng nham thạch núi lửa nổ bùng hòa tan quấn quýt với cái khối năng lượng nóng bỏng của thày truyền thẳng vào trong tôi bằng những động tác và tư thế của loài người như từ thuở hồng hoang. Thày Bút nói thầm vào tai tôi là, đây là thần tiên đang nhập vào chúng ta. Chúng ta đều đang hiển thánh.

Lúc ấy tôi sung sướng hạnh phúc lắm. Tôi như bay trên chín tầng mây. Tôi nghĩ mình đã tìm ra niềm vui và lẽ sống cho cuộc đời dài phía trước. Tôi tận hiến và không tiếc gì thày Bút cả. Tôi cung tiến về điện thờ Mẫu của thày những đồ đắt tiền và những món tiền lớn. Và tôi chỉ mong chờ mỗi tháng một lần được thày đưa vào mật thất, tu tập cùng nhau. Và lại cùng nhau bay lên cõi niết bàn cực lạc.

Thế rồi một hôm bà Hạnh Thục, một người đàn bà mà thày Bút vẫn giới thiệu với con nhang đệ tử là tổng quản của mình, mời tôi vào phòng bà ấy nói chuyện. Một căn phòng rộng và đẹp đẽ với những trang hoàng và đồ đạc đắt tiền như tại khách sạn năm sao. Và tại đó, bà Hạnh Thục đã kể cho tôi nghe câu chuyện cuộc đời của bà ấy và cuộc tình duyên ngang trái với thày Bút. Bà ấy nói, thực ra bà ấy chính là người vợ không hôn thú bao nhiêu năm nay của thày, đã từng có với nhau muôn vàn ái ân. Bà ấy còn trơ trẽn chiếu luôn cả những hình ảnh minh họa sống động lên chiếc ti vi đời mới to đùng treo trên tường. Khi mà hình ảnh HD rõ nét đến từng lỗ chân lông, cận cảnh khuôn mặt đàn ông rúc vào thân dưới của người đàn bà, rồi khuôn mặt ấy nghếch lên thỏa mãn no đủ, như hình ảnh con trâu tôi vừa nhìn thấy bên bờ đầm lúc chiều. Con trâu đực tơ rúc vào lồn con trâu cái đang kỳ động dục, ngửi hít, rồi ngẩng lên nhe răng ra cười, một nụ cười vô cùng thỏa mãn của một kẻ no nê tình. Lúc ấy tôi chợt nhớ đến khuôn mặt của Bút, trong mờ ảo của ánh sáng gian mật thất, cũng từng vục xuống rên rỉ bên thân dưới của tôi. Tôi đã từng râm ran hạnh phúc. Thế nhưng nụ cười của Bút trong đoạn clip được quay với đầy đủ ánh sáng, thật rõ ràng. Khuôn mặt nghếch lên no nê như con trâu đực, nhơ nhớp man dại. Nó nhòe nhoẹt méo mó bởi những cảm xúc bản năng hiện lên một cách chân thực tột cùng... Tôi không chịu đựng nổi, vùng bỏ chạy khỏi phòng. Chạy xa khỏi làng Cùng. Ra đến cánh đồng đầu làng, gió lạnh thổi mạnh vào mặt khiến tôi như bừng tỉnh ra khỏi giấc ngủ mê. Tôi vội gọi xe về Hà Nội. Trên đường về, tôi đã mấy lần phải tự cấu véo thật mạnh vào người mình mà tự nguyền rủa, sao có lúc lại có thể mê man lú lẫn đến như thế? Thật kinh hãi”.

T.T.C.