Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Tư, 16 tháng 5, 2018

Thơ Hà Thúc Sinh


Gió xưa


Len lách nhiêu rồi lối thế gian
Hết xuân đến hạ lại thu đông
Khi cao hú giữa trời mây chuyển
Lúc xuống đầm sâu nước lạnh lùng

Vẫn không biết được nó từ đâu
Bụng dạ ra sao xác thế nào
Ý đất vùng lên do cách cảm
Hay từ thiên định lúc thần giao

Chúa ơi đoán định sao ra được
Có thấy gì đâu chỗ đầu đuôi
Có thấy gì đâu buồn khép mắt
Hay khi bừng dậy lúc lòng vui

Chiều nay cố quận ngồi thương tưởng
Nhấp chén cô đơn nắng đến mùa
Vừa thoáng vi vu mình đã hiểu
Chao ôi nó đó gió ngày xưa

2-2018



Xuân hương


Hôm nay trời đất ngày đầu
Xuyến xao bướm gấm nôn nao cúc vàng
Gái nằm gió cọ tấm thân
Mơn man tình áo nồng nàn ý da
Giậu thưa thỉnh thoảng gió qua
Đem hương tới tận cụ già mới hưu
Hôm nay kết thúc buổi chiều
Nằm mơ thấy lại rất nhiều ngày xưa

2-2018



Ngẫu nhiên


Gió thổi trời nghiêng đất rối bời
Đất đêm nặng trĩu tiếng mưa rơi
Lẻ loi như thế và thao thức
Là ngọn đèn kia ướt át thôi

Góc phố dầm mưa tối trạm xe
Chàng trai như nóng nảy mong về
Đôi phen nhanh liếc nhìn cô gái
Gái gọi (?) ngồi lâu cũng ủ ê

Ở một góc mình ngồi ẩn thân
Ngó vời theo những chuyến xe không
Xuống kia rồi nó về đâu nhỉ
Hỏi vậy nhưng lòng thấy dửng dưng

Rồi chàng trai huýt gió ra về
Cô gái chậm chân (hoá bị què!)
Mưa tạnh đèn kia chừng ngó xuống
Nhìn mình và hỏi vẫn chưa đi?

Mùng 1 Tết Mậu Tuất 2018




Gió đưa


Gió đưa mai dính với đào
Hai ba bốn lối rẽ vào nhà em
Trai thanh trai lịch trai hiền
Con chó cuống quýt dẫn anh lối về

2-2018   




Phóng sinh


Đôi cánh bâng khuâng chỗ cửa lồng
Rồi chim vĩnh biệt đám vua quan
Bên rừng nhìn xuống chim không hiểu
Đầy dẫy còn kia những phạm nhân

2-2018




Quê hương


Giọt nước bung lơi ở giữa trời
Tràn ra lan mãi để thành khơi
Thổ ngơi sâu lấn trườn trăm ngả
Từ đó nương nằm với ruộng phơi 

Chim lạc từng mây chim vẫn bay
Kêu nhau rơi xuống chỗ này đây
Vàng tươi một hạt nào ai biết
Dào dạt về sau lúa đợi người

Rồi tụm vào nhau người với người
Một dòng trăm họ lúc đầy vơi
Lúc bình lúc biến chia nhau đến
Giọt lệ hoà chung với tiếng cười

Quê hương từ đó đã ra đời
Ai biết non sông lắm đổi dời
Để đến chiều nay thương nhớ quá
Cúi đầu khẽ gọi cố hương ơi

3-2018




Phà sông


Mênh mông trời nước Cửu Long Giang
Vàm Cống phà sông tuổi đã trăm
Biết mấy hoa trôi bèo giạt nhỉ
Cổ Chiên ra biển hay Hàm Luông

Bến nước này xưa vẫn ghé đây
An Giang Đồng Tháp ở hai vai
Lấp Vò nắng tắt chân đi vội
Xuống phố Long Xuyên mưa lại bay

Miệt dưới ngày xưa chàng bảo nghèo
Lúa ngô cá rắn biết bao nhiêu
Sài Gòn lạc xuống anh công tử
Chỉ ít ngày sau chết bởi yêu

Cầu đã mọc lên phà chẳng còn
Vơi dần khu xóm ở bên đường
Tình cồn nghĩa lạch trôi đi hết
Ơi hỡi về đâu đám súng sông

3-2018




Nắm gió
 
 

Một đoá trăm năm nở rộ rồi
Làm sao trở lại hạt khô phơi
Và mây sẽ ngược về vô tận
Nước sẽ lùi trôi ở cuối đồi

Đấy những đường xưa lối cũ qua
Buồn ơi thoáng cái giống như mơ
Thì bình thân thể mình hay hỏi
Đeo nặng mà chi liệu có khờ

Mới đó vầng dương xuống mất rồi
Cả rừng tuyết trắng hoá đen thôi
Trời cao đất rộng từng đi miết
Còn lại chờ kia một chỗ ngồi

Cắm cúi đường về tay nắm chặt
Sang sông còn giữ chút làm ghi
Rã rời buông lỏng tay xanh ngắt
Chút gió bay xa giữ được gì


3-2018




Viên sỏi bên sông


Phía trước bay lên có núi thiêng
Chim ơi cất cánh một đêm thêm
Thôi xin dừng lại không bay nữa
Mù mịt người ơi chẳng muốn tìm

Biển rộng sông dài suốt một đời
Chim ơi đêm nữa sẽ yên vui
Thôi xin dừng lại không bay nữa
Vì biết bao giờ thực đến nơi

Đã mỏi từ sâu thẳm kiếp chim
Ngoái nhìn hãi lắm những cơn điên
Nghiệm ra mới thấy ồ là thế
Có đáng gì đâu cái chỗ mình

Đó sỏi một viên ở mé sông
Lá vàng một chiếc ở trong rừng
Người xưa bỏ lại bao nhiêu cuộc
Mới lạ gì đâu một lối mòn

3-2018



Ác mộng


Khuya nay giông gió mỏi mòn trăng
Mình bước chân đi từ chỗ nằm
Đôi mắt thời gian mờ nhạt hẳn
Nhìn không rõ nữa cảnh bên đàng

Lúc ấy nghe quen chim có hót
Một tay gậy chống tay cầm hoa
Dẫu không hề biết ai người tặng
Một thói quen thôi thuở ở nhà

Dần lạ chao ôi không quán xá
Từ từ cũng vắng cả lời chim
Mỏi tay hoa ném bên đường vắng
Ngó tới nhìn lui chỉ mỗi mình

Đi tới dốc leo lùi dốc trơn
Bừng cơn ác mộng thấy trăng rằm
Vẫn chưa nơi đến thôi mình lại
Ổ cũ trần gian vẫn ấm nồng

3-2018