Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Tư, 25 tháng 4, 2018

Thơ Nguyễn Man Nhiên

OLYMPUS DIGITAL CAMERA


Tranh Nguyễn Man Nhiên

giữa những ngụm vang đầy
 
tôi viết cuốn sách thiêng liêng
vào trang lấp lánh của rộng lớn
 
tôi săn bắn bằng mũi tên ánh sáng
trong khu rừng mặt trời mọc
 
tôi chợp mắt dưới chiều muộn
bóng tối đôi khi nhuộm máu
 
tôi cất lên những nốt nhạc mạnh mẽ
cánh đồng trống hơn sau sự ra đi
 
tôi đẩy xe cút kít một mình
con đường quanh co màu nâu đầy nắng



chợt ghi, thơ...
 
trưa cao
leo những bậc thang núi
mây trắng như bọt biển

sau lưng mưa
những năm trẻ mục đồng
đuổi gió mùa thu ướt

bỏ ba năm dịch một bài thơ
chữ nghĩa trôi đi ngủ
tỉnh dậy thơ mới thành thơ xưa
 
trong khu rừng hiền triết
vào ban đêm, cùng các vì sao
tôi rụng lả tả như lá chết

tìm bạn, ngồi đâu
uống thêm đêm nữa
người say rượu nhạt màu
nửa trăng ẩn, rời đi, ai sẽ ngủ
lối hẹp, hơi thở gần, hay cái váy thôi miên


nhạc chiều
 
tôi thích cảnh tượng huyền bí vào lúc chiều muộn
những dải ánh sáng kỳ dị nhảy múa trên nền trời
bãi cỏ dưới chân lặng lẽ như sự bình tĩnh giữa hai hơi thở
những mái nhà mờ dần, những cánh cửa rũ xuống như bông hoa héo
tất cả trông giống nhau, vàng nâu xám...
 
tạm biệt những ngọn đèn lấp lánh trong vịnh
một ngôi sao dẫn tôi lang thang như đứa trẻ cầu xin
ra bờ sông và dằn vặt với chiếc cầu
nơi tôi sẽ dành thời gian để lắng nghe
bài hát hay nhất ở bên ngoài âm thanh của sóng


anh vẽ như yêu em

một tiếng sấm ngu si
khoe khoang độ tinh khiết của khe núi
vô hạn là tự ngã bên trong
những siêu thực không cần hỏi

anh vẽ như yêu em
đường dẫn vào trừu tượng
cô đơn là một lỗ đen
cắn từng miếng nhỏ

con cú đêm mắt mở to
giống khung hình hóa thạch
bầy ngựa hoang chạy trốn sườn đồi
để lại một vết ố trên gió

những đêm trắng lơ lửng thả bức màn
các dòng kín bọc trần bồ hóng
những tờ rơi đã nhạt màu
khói và mùn cưa trong sương ướt đẫm

bầu trời mở cỗ máy thời gian
những hạt giống nhăn nheo và ướt
những hồn ma từ cõi chết trong suốt
những cặn bã xào xạc nơi cổ họng

ngọn lửa cháy từ bên trong
màu hoàng hôn trên gỉ loang bức họa
những đợt sóng cao lêu nghêu
sở hữu vẻ đẹp của sự phân rã

những chiếc lá nóng bỏng cướp của mặt trời
những hồ nước lạnh cóng và cô độc
những chấm đen thoáng qua bên đường mòn
im lặng và xác thịt óng ánh giao phối

đứa con chưa sinh ra của nhà thơ
một màu đỏ nhờn rỉ nhựa
đây không phải là mặt trời
đây là máu và lửa


đôi khi biển giống một trang trí bánh
 
những ngày ít ỏi
bài thơ là muối và cá khô
có trận mưa qua đêm
tôi nhớ màu xanh buồn cười của tảo
tôi nhớ chân tôi trong nước biển
con còng gió lăn vào bọt sóng
 
em hãy ra đó xem mặt trời lặn
chèo một chiếc thuyền loạng choạng
trẻ em chơi vào những ngày hè
con mòng biển đơn độc
không có ai để hôn
trên cát nóng


bay vào miệng tôi những ngã tư nuốt bụi
 
vào buổi sáng trốn thoát trên lưng ngựa
tôi để lại ở thị trấn nóng nảy đó
căn lều dành cho thơ tị nạn
 
tôi là hành khách duy nhất đi xuống phía ngọn đồi
bóng ma của chim chóc
những bánh xe tải gầy gò
những ghi chú buồn chôn sâu bên dưới
 
cái đói đã nuốt chúng ta
với vị cay của đống rêu nứt nẻ
những mảnh đất ruộng ngập bùn
rặng sim còi cọc
 
sớm mai tôi thức dậy đọc bầu trời
vết cắt lạnh trên giấy trắng
những mảnh vụn các ngôi sao
cả đám mây xám đang quỳ gối và cầu nguyện
 
tôi nhìn ra ngoài cửa sổ
cây đã ố màu vải cũ
khi mùa thu đến phát âm
máng xối như mưa hòa nhạc
 
đôi khi chân tôi chạm vào lá ướt
đêm đã được đổ và say rượu
trên chuyến xe thổ mộ cuối đi qua
 
đôi khi tôi đang dệt bằng ánh sáng
và đúc các bức tường rạng rỡ màu cam
giọng nói em một ngày đầy nắng
 
trong mái bờm của tơ nhện
một kỵ sĩ trên con ngựa mùa hè
để lộ rễ và các lớp đất phủ
người sẽ lội qua bóng mát của cây bồ đề
mang thai các bờ sông hoa trắng


thi học côn trùng

[1]

thơ là màu trắng
đến từ quảng trường bị tấn công
một đống nhàu nát trên mặt đất và la hét
trong tiếng gầm xấu xa của chiếc xe tăng
cái bóng giằng xé của nó trở thành một biểu tượng
một khung cảnh vô vọng
như ánh mắt các vị tử đạo

dưới bùn sâu hiu quạnh
mùi của thơ
vỗ béo những con giun đất

[2]

bài thơ là cái xác
chết bởi tay bắn tỉa
đang rình rập con mồi
theo nghĩa đen run sợ
nó đã trút hơi thở
vòng hoa nặng như đêm
tấm áo choàng rửa tội
họ sẽ khó đánh vần
tên bài thơ trong bụi