Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Tư, 27 tháng 9, 2017

Ai hạnh phúc hơn?

(Rút từ facebook của Đỗ Ngọc Thống)


1. Tôi đã quen và gặp những người tiền nhiều đến mức không biết dùng thế nào cho hết, nhưng sao vẫn thấy suốt ngày cau có, quát nạt mắng nhiếc hết người ở đến chó mèo… Lại có lần vào bệnh viện thăm một người thầy lúc 8 giờ tối, gặp hai bố con bệnh nhân chạy thận đang ngồi hát cho nhau nghe, cứ như là không có chuyện gì đáng phải bận tâm…

Ở ta làm đến chức quan đầu tỉnh trở lên chắc hẳn là tiền không thể thiếu… nhưng mỗi lần các vị xuất hiện trước công chúng trong các kỳ họp họp Quốc Hội, Chính Phủ… trong dư luận và trên mạng xã hội lại xuất hiện không biết bao nhiêu chuyện khôi hài, bao nhiêu là tiếu lâm hiện đại ra đời. Những chuyện thật như đùa này sẽ đóng đinh các vị vào ký ức nhân dân… Những lúc ấy tôi cứ nghĩ, chẳng biết tiền của và quyền lực có nhiều thì sung sướng thế nào, chứ nỗi nhục thì là có thật; liệu tiền của và “vinh quang” có bù lại được nỗi nhục ấy không. Trộm nghĩ, làm quan to kiểu ấy có đổi vị trí cho người bình thường như tôi, tôi cũng chẳng đổi làm gì.

2. Dù là vua chúa hay thứ dân, cuối cùng cũng không chống lại được tuổi già. Sẽ có một ngày rồi ai cũng thế thôi, ai rồi cũng rơi vào bi kịch của sự bất lực cả thể chất lẫn tinh thần. Răng sẽ rụng dần, tai không còn thính, tóc bạc hơn lên và chân chậm, mắt mờ… Nỗi đau bất lực về thể chất hầu như ai cũng giống nhau khi đã về già. Nhưng nỗi đau tinh thần sẽ là rất khác với những người từng có vị trí khác nhau…

Có lẽ vì thế, tôi thường vẫn nghĩ, Sư tử về già nhục nhã hơn Cầy, Cáo. Cáo, Cầy vốn bị khinh bỉ và bị coi thường từ nhỏ, nên lúc về già có bị khinh bỉ tiếp cũng chỉ thế thôi; cũng chẳng vì thế mà xấu hổ và nhục nhã hơn. Nhưng Sư tử, Chúa sơn lâm thì rất khác. Vì đã trót một thời oanh liệt, đã từng hiểu, từng nếm trải thế nào đớn hèn, thế nào là sang trọng, thế nào là uy vũ, thế nào là vinh quang, thế nào là “Chúa tể của muôn loài”… khi đã về già đến Cóc, Nhái, Dê, Cừu cũng có thể coi thường Sư tử. Hình như lúc ấy Chúa sơn lâm mới thấm thía nỗi đau đớn ê chề trong tâm hồn mà các loài khác không thấy và không thể nào hiểu được.

Chẳng biết ai hạnh phúc hơn đây?

27/09/2017