Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Ba, 6 tháng 6, 2017

Saxophone giữa chiều không (kỳ 6)

Tiểu thuyết của Phong Linh

6.

Những ngày sau giáng sinh dài lê thê với những cơn đau đầu đẩy nhau đêm qua đêm. Những đợt gió lạnh buốt trong đêm cùng với việc phải nhớ lại những mảng kí ức đau buồn đã khiến Thụy Anh chìm nghỉm yếu đuối và mỏi mệt. Cô lên cơn sốt. Bố cô có những đêm phải thức trắng để trông cho cô ngủ miên man trong sơn sốt nhưng Thụy Anh không cho ông lại gần. Cô tự giam mình trong phòng mặc kệ cho mọi thứ ngày càng trở nên mơ hồ và mịt mù. Nhưng có khi cô lại cảm thấy trong người mình vô cùng tỉnh táo và sáng tỏ. Cô cảm thấy rõ những hình ảnh đang cố đeo bám, khiến cô sợ hãi, nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để chạy trốn nó.

Thụy Anh chịu đựng tất cả những điều đó một mình như tất cả những ngày trước đây. Nỗi nhớ lại vùng dậy ám ảnh cô đến đau nhói. Những ngày sau khi Phương Hoài mất cô đã chuếnh choáng đến thế nào, để rồi đã bị ngã quỵ trong giờ thí nghiệm, khiến cho cả lớp nháo nhào ra sao. Lúc đó cũng như bây giờ, cô cứ nghĩ mình sẽ chết, và cô chờ đợi thần chết đến đưa mình đi, nhưng cô không chết. Không thể nào chết. Bởi vậy mà cô cứ nối tiếp những ngày tháng về sau của mình như thế, như một chuỗi mỏi mệt mơ hồ. Cô không báo cho ai biết mình ốm nhưng có một buổi chiều khi cô đang còn ngủ chập chờn thì Quân đến. Anh mang theo một bác sĩ với đủ các dụng cụ.

- Nếu em muốn chết thì cứ chết nhưng anh không cho phép em từ bỏ cuộc sống này.

- ……

- Đừng nói gì, và cũng đừng có cãi lời anh nữa.

Nói rồi Quân quay sang nói với anh chàng bác sĩ trông chắc cũng còn trạc tuổi với anh: - Cậu truyền cho cô ấy ít nước và thuốc bổ nhá. Nhân tiện khám xem cô ấy thế nào hộ mình.

- Yên tâm.

- Em không muốn làm gì cả. Em cũng không muốn chết nhưng em thật sự muốn yên tĩnh. Hai người có thể ra ngoài được không?

- Em không có quyền gì ở đây hết, cô bé ngốc ạ. Hãy thật ngoan nào. Chỉ cần khám và cho em uống thuốc xong anh sẽ ra ngoài luôn. Em không phải nhìn thấy anh nữa đâu.

Nghe Quân nói vậy, cảm giác có lỗi với Quân lại trở về dồn dập trong cô. Cô đã bỏ mặc anh một mình với những câu hỏi không thể trả lời nổi. Cô thậm chí còn chưa đến gặp anh để xin lỗi hay để nói rõ bất kể chuyện gì cho sự chạy trốn vào ngày lễ giáng sinh. Quân có quyền quên cô, hận cô và từ bỏ cô nhưng Quân không làm thế. Tại sao anh cứ nhẹ nhàng như vậy. Những gì anh đã và đang làm cho cô đều khiến Thụy Anh cảm động nhưng cô biết mình vẫn chưa bao giờ có thể yêu anh đến thật thà tâm hồn mình.

Dù cố mở đôi mắt đang trĩu xuống của mình cô vẫn biết mình đang miên man ngủ và cô biết Quân vẫn ở đây, bên cạnh cô, vẫn nhìn cô ngủ như bao nhiêu lần như thế. Cô biết chính bố đã gọi anh đến, vì ông nghĩ bây giờ có lẽ chỉ còn Quân là người có thể khiến cô nghe lời và chăm sóc cho cô được. “Rồi sẽ tỉnh lại thôi. Đây là lần đầu tiên mình thấy anh nói đúng những suy nghĩ của mình nhất. Mình không có quyền từ bỏ cuộc sống này. Nếu muốn, mình phải tìm gặp mẹ để trả nó lại cho mẹ. Nhưng làm sao đây, làm sao có thể tìm được mẹ. Mười lăm năm rồi, mình đã chờ đợi nhưng có lẽ người mẹ yêu dấu ấy đã quên mất mình rồi nếu không chính bà đã đi tìm mình. Mình vẫn còn ở lại đây, vẫn còn ở ngôi nhà số 5 cũ kĩ này. Con đường và những hàng cây vẫn thế. Cây cột điện ngày mẹ đi còn trẻ lắm, bóng điện còn mới tinh tươm và sáng trưng. Vậy mà mười lăm năm rồi, nó già đi, già theo những bụi bặm của thời gian kìa. Có lẽ nó cũng vẫn sẽ cồn âm thầm sáng trong đêm nữa cho tới khi nào mình chết, vì nó biết mình cần nó, nếu không mình sẽ trượt dài trong những lạc lối. Mọi thứ vẫn thế, chỉ có mẹ đi mãi không về. Mình có đủ can đảm để đi tìm hay để chờ đợi mẹ nữa hay không?”

Thụy Anh cảm giác được. Phải rồi, Quân đang giữ cô lại. Bây giờ chính anh là người đang ở bên cạnh cô, chính anh là người đang níu tay cô nhưng cô sợ hãi quá. Cô không còn biết mình sẽ trụ lại được bao lâu nữa. Cảm giác ngạt thở ập đến hệt như những khi cô chạy xe ngược gió trên cầu Long Biên. Những khi ấy cô biết mình đang đi rất gần với một miền chết chóc.

- Em tỉnh rồi à? Để anh lấy cháo cho em ăn. Dì Hạnh nấu cháo từ lúc sáng cho em đấy.

- Em không muốn ăn. Em không sao. Mà anh không đi làm sao? Anh ở đây với em từ đêm qua à?

- Ừ, em ốm thế làm sao mà anh đi làm được. Đã vậy lại còn bưởng bỉnh không chịu đi bênh viện nữa.

- Em xin lỗi. - Thụy Anh nói rồi mỉm cười giàn hòa.

- Anh gọi Hải Hoa rồi đấy, lát nữa đi học về con bé sẽ qua đây trông em luôn.

- Em nhớ Hoàn Kiếm quá.

- Khỏi ốm anh sẽ đưa em đi. Ngoan nhé cô bé của anh.

- Anh…. Anh không giận em sao?

- Giận vì điều gì đây em? – vì đã quá lâu không thấy em đâu hay vì đêm Giáng sinh em không chịu đi chơi với anh mà lại trốn ở một nơi nào đó để đến nỗi bị ốm như thế này. Anh đã yêu em bao nhiêu lâu nay rồi. Nói thật, anh cũng thấy giận, thấy buồn nhưng anh không thể làm gì được. Anh chỉ có thể ở bên cạnh em những khi như thế này, để biết em vẫn sẽ khỏe. Anh chỉ cần như thế thôi.

- Anh! Em xin lỗi. Em….

- Thôi nào, em không cần phải nói gì đâu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. Khi nào em khỏe lại mình hãy nói chuyện tiếp nhé. Hải Hoa chắc sắp đến rồi. Anh đến công ty bây giờ đây, có gì chiều tối anh đến nhé.

- Vâng….

Sự bao dung của anh giành cho em là có thật hay chỉ bởi anh đã buông trôi tình yêu của tụi mình khi mà giới hạn đã đi quá xa. Em xấu xa và ích kỉ lắm anh có biết không? Em đã chỉ muốn lợi dụng anh để sống yên ổn với cuộc sống này. Em cứ nghĩ rằng anh chính là tờ giấy chứng minh thư tốt nhất để em bước đi mà không bao giờ sợ mình trôi tuột đi khỏi thực tại đang diễn ra này nữa, để em có thể an bằng với cuộc sống vốn có này. Vậy mà chính em lại đang dần dần từ bỏ anh, để rồi tự kéo mình vào một mê cung nào khác mà chính em cũng không biết đầu cuối nó ở nơi nào. Nếu em và anh buông tay nhau, em biết em sẽ cảm thấy thanh thản vì em không còn phải làm những điều không thể thuộc về mình được nữa. Nhưng em không đủ can đảm để làm việc đó. Em không đủ sức để đối diện với chính tận cùng tâm hồn trần trụi xù xì và tệ hại của mình nữa rồi.

- Nếu chị mà tự làm mình ốm thế này nữa em sẽ giận chị đấy.

Chưa mở cửa phòng vào mà Hải Hoa đã oang oang nói từ ngoài khiến Thụy Anh như bị gọi bật ngược lại.

- Xem ai đến thăm chị này.

- Phong?

- Em với Phong còn mua cho chị một bó cúc tím rất đẹp. Để em đi xuống nhà lấy nước cắm hoa nhé. Phong ngồi đây chơi với chị đã nhé.

Hải Hoa vừa nói liên mồm vừa chỉ chỗ cho Phong ngồi xuống cạnh chỗ Thụy Anh đang nằm trong khi cả Thụy Anh và Phong đều im lặng như đang cố nắm bắt từng hơi thở của nhau mà chỉ có hai người mới cảm nhận được.

- Từ hôm đó chị đã ốm mà không báo cho tôi biết. – Phong ngồi xuống bên cạnh Thụy Anh và nói.

- Tôi không muốn gặp ai cả. Ngay cả việc gặp cậu cũng chỉ làm cho tôi mệt mỏi thêm chứ chẳng để làm gì cả.

- ………..

- Không cần phải nhìn tôi như vậy. Tất cả những gì đã xảy ra khiến tôi quá sợ hãi và mệt mỏi. Đầu tôi đau buốt cậu có biết không? Chính cậu là người đã buộc tôi phải nhớ lại quá nhiều những điều mà tôi đã muốn quên hết trong cuộc đời mình.

Thái độ xa lạ trách móc của Thụy Anh khiến Phong cảm thấy chán nản, hoang mang và thực sự lo lắng.

- Chỉ vì đã đến lúc Thụy Anh không thể lẩn trốn mọi việc được nữa. – Anh nói chậm chạp và rõ ràng những điều đó, như muốn buộc cô phải nhìn vào chính tâm hồn mình.

Câu chuyện đứt gãy dở chừng khi Hải Hoa mang bình hoa bước vào:

- Này, cậu làm gì mà khiến chị tớ mặt mũi tái xanh hết lại thế này?

- Tớ về trước đây, Hoa ở lại với Thụy Anh nhé. Chiều tớ còn phải sang Phố đi làm. – Nói xong câu nói có vẻ giận dỗi ấy, Phong bước ngay ra khỏi cửa mà không hề để ý đến thái đội của hai người con gái đang bên cạnh mình.

- Ơ hay, lúc nãy thì đòi đi cùng cho bằng được rồi bây giờ lại kêu có việc đòi về. – Hải Hoa nhìn Thụy Anh và Phong rồi hỏi: - Hai người có chuyện gì giấu em à?

- Không. Tôi về trước đây.

Phong vừa bước ra khỏi phòng Thụy Anh nhắm mắt lại và cảm giác như những giọt nước mặn chát đang chực chào ra khỏi cổ họng nhưng cô cũng không biết mình phải làm gì nữa. Cô không dám phá vỡ cái bình ổn đang diễn ra trong cuộc sống của mình một lần nữa. Những khoảnh khắc bên Phong là những khi mà cô được sống thật thà nhất với tâm hồn mình, nhưng nó khiến cô sợ hãi vì khi ấy cô phải đối diện với quá nhiều điều của quá khứ. Cô không đủ sức để chống lại những đợt sóng dữ dội dâng lên trong lòng mình nữa rồi. Quá nhiều điều xảy ra trong suốt mười lăm năm qua đã khiến cô phải vật vã đế giàn xếp với mọi thứ. Và cho đến tận khi gặp Quân mới là lúc cô có thể cười nói và ổn định lại được. Nhưng Thụy Anh thừa hiểu rằng đó là khi cô chấp nhận thua cuộc, chấp nhận không giằng co tranh đấu bất kì điều gì với phần bên kia độc ác của tâm hồn nữa. Cô giơ cao tay đầu hàng, để rồi từng đêm cô giả vờ ngủ ngon trong vòng tay trơ trụi của cuộc đời cùng với những giọt nước mắt khổ sở đơn độc và nụ cười mặn chát nghiệt ngã của những kí ức đã qua đi. Ngay bây giờ khi cô biết chính Phong là người đã kéo mình đi đến tận cùng của những sự thật, cô đã hạnh phúc vì lần đầu tiên cô đủ can đảm đế lắng nghe tâm hồn mình nhưng rồi cô biết nếu cô không dừng lại, cô sẽ không thể quay trở lại được nữa. Cô sẽ buộc phải phá tung cuộc sống mà cô đã cố gắng sắp xếp trong suốt bao nhiều năm qua.

- Hình như Phong có tình cảm đặc biệt với chị?

- Chẳng có chuyện gì cả.

- Có thể chị sẽ giấu em như cái cách mà chị luôn làm với tất cả mọi người. Nhưng em không còn là trẻ con nữa. Chị! Em đã bắt đầu hiểu những chuyện đang diễn ra xung quanh chị và em rồi.

- Chị không có gì cả.

- Chị có cả một đống những ngột ngạt và đau đớn. Em cảm thấy điều đó. Ngay hôm đầu tiên khi Phong đi đón chị, rồi hai người không đến buổi tụ tập của em. Em đã biết. Không, nói đúng hơn là em đã lờ mờ nhận ra điều gì đó. Chị có thể giấu em. Nhưng chị không thể nào trốn tránh mãi được, chị biết điều đó hơn ai hết mà. – Hải Hoa ngừng lại một lúc rồi nói tiếp - Và nếu em không nhầm, em biết bây giờ chị đang muốn gì.

- ………. Thôi, chị không muốn gì cả.

- Có mà, em biết. Em biết chị đang muốn gì.

Thụy Anh sợ hãi, Hải Hoa cười, nói tiếp:

- Truyền nước xong em chở chị đi lên Đinh, café và thuốc lá nhé.

Thụy Anh nở một nụ cười mệt nhọc nhìn Hải Hoa bằng ánh mắt rất lạ. Cũng bởi không hiểu tại sao con bé lại có thế đoán đúng được những gì mà cô đang muốn đến như vậy. Hay tại vỏ bọc mà cô đã tạo ra đang mỏng dần.

- Ừm, chị cũng cảm thấy thèm khí trời. Nằm nhà gần chục ngày rồi.

- Chắc bác phải biết ơn em lắm vì đã khiến cho chị cười rồi này.

Café Đinh 5 giờ chiều, đông nghẹt người. Khói thuốc quẩn quanh mù mịt sau những câu chuyện không đầu không cuối. Mặc kệ cho cuộc chiến giao thông ngoài phố vẫn diễn ra sối nổi, ồn ào và quyết liệt. Những người đã ngồi trong quán café này vẫn say sưa với những bản rock day dứt, ầm ĩ những xót xa và gào thét mê đắm. Thụy Anh để mặc cho Hải Hoa luyên thuyên với mấy cô bạn quen trên quán, tự tìm cho mình một chỗ chật chội. Cô yên ổn khi ở đây. Cuối năm rồi, dạo này quán không còn cắm nhiều hoa cúc nữa nhưng quanh quẩn đâu đây cô vẫn luôn cảm giác được chút gần gụi thân thiết. Bỏ mặc đằng sau quá nhiều những suy nghĩ đời thường để đắm chìm trong khói thuốc và ly đen đá đắng ngắt nhưng chính là khi cảm nhận những giọt café đắng chát chảy trong cổ họng mình là khi biết mình vẫn còn cảm giác với những điều xung quanh. Quán café vẫn ngổn ngang đủ các loại người, ngổn ngang cảm giác và cả những tâm sự. Mặc kệ đống lộn xộn ấy, chẳng có ai chủ tâm đến ai cả. Kẻ cười, kẻ nói, kể ngồi lặng thinh, thuốc lá, café và vô số những thứ vị pha tạp nhưng ẩn sâu bên trong đó vẫn là sự bình tâm đến thân thuộc. Có lẽ bởi vậy mà quán vẫn đông, vẫn luôn đông những gương mặt đã quá thân thuộc nhau.

Khói thuốc khiến Thụy Anh cảm thấy ngột ngạt. Cô cứ nghĩ chỉ cần mình ở đây mình sẽ cảm giác dễ thở hơn nhưng cô không thể phủ nhận một thực tế rằng sức khỏe của cô đã bị suy nhược rất nhiều sau những cơn ác mộng chập chờn cùng những cơn sốt dai dẳng suốt gần tháng qua. Sự mệt mỏi còn theo cô trong suốt những ngày về sau nhưng chính sự mệt mỏi ấy lại giúp cô xóa trắng tất cả những gì đã và đang diễn ra trong tâm hồn mình. Cô không còn nghĩ đến bất kể điều gì nữa. Hoặc nói đúng hơn là cô không thể nghĩ được nữa. Bỗng chốc đầu óc cô như một tờ giấy đang lộn xộn chi chít toàn chữ là chữ đã được một cục tấy nào đó ra sức tấy cho trắng đi. Nhưng chính vì vậy mà tờ giấy trở nên nhàu nát và hoàn toàn không còn cảm giác được sự sống của mình nữa. Thụy Anh đã hoàn toàn trở nên trống rỗng hệt như một cái bóng đi đi lại lại xung quanh cuộc sống này mà hoàn toàn không thể biết mình đang đi. Những ngày đó Thụy Anh yên ổn ở bên Quân mà không có bất kì một dấu vết nào của sự chống đối hay bứt phá. Cứ như chỉ trong một giây phút nào đó Thụy Anh đã hoàn toàn quên rằng có một người đã bước rất sâu vào tận cùng trái tim cô.

Khoảng thời gian trước tết, Phong đã khao khát được nhìn thấy Thụy Anh dù chỉ để biết rằng cô vẫn còn đang tồn tại trong cùng một thành phố với anh, nhưng đôi ba lần gặp Quân và Thụy Anh ở “Phố”, Phong cảm thấy tim mình đau buốt khi cô cười nói hồn nhiên như không có một ý niệm nào về sự tồn tại của anh trong cô. Nhìn Thụy Anh cười hạnh phúc bên Quân, Phong đã thầm ước rằng giá như đây chính là nụ cười thực tâm trong sáng của cô gái này. Nếu thật sự là như vậy có lẽ anh sẽ không còn phải day dứt về cô nữa. Phong biết Quân lờ mờ nhận ra được điều gì đó nhưng anh mặc kệ. Anh không thể không nhìn Thuỵ Anh mỗi khi cô xuất hiện. Đôi khi anh cảm nhận tâm hồn cô cũng đang nhìn về phía mình, nhưng khi trở về với căn phòng riêng cùng nỗi cô đơn của mình, còn lại tất cả thực tại chỉ là cô và anh vẫn xa lạ. Có thể mãi mãi chỉ là xa lạ. “Biết đâu sau những gì đã xảy ra cô ấy vẫn chỉ coi mình là một cậu nhóc như biết bao nhiêu người cô ấy đã gặp trong cuộc đời này. Một cô gái đã mất sạch niềm tin và sự ham sống ngay từ tuổi thơ của mình thì còn có thể tin ai vào cái thời điểm này nữa. Biết đâu mình đã quá ảo tưởng vào nhiều điều, mình cứ nghĩ rằng mình có thể thay đổi được điều gì đó trong cuộc sống của cô ấy nhưng mình càng cố gắng lại càng cảm thấy bất lực. Cô ấy chỉ có thể bày tỏ với mình như nhìn vào một cuốn sách rồi đọc lại như để thu âm trong trạng thái vô định nào đó mà rất có thể ngay sau khi đọc xong cô ấy sẽ không còn nhớ lại bất kì điều gì nữa. Thụy Anh chỉ như một cái vỏ bọc đẹp đẽ cho một tâm hồn đang chết dần chết mòn trong con người cô ấy. Thụy Anh nói để mặc kệ cho mình tự nghe, tự sắp xếp và rồi tự cảm nhận. Cô không và dường như chưa bao giờ để tâm đến những điều mà mình nghĩ. Chưa bao giờ cô ấy muốn biết về cuộc sống của mình với những điều đã từng đi qua trong đời mình và còn quá nhiều điều đang diễn ra. Đã có khi mình và cô ấy giống nhau. Phải, giống nhau đến từng centimetre trong tận cùng tâm hồn nhưng cuối cùng của mọi thứ, mình và cô ấy đã chọn hai con đường hoàn toàn khác nhau. Thụy Anh bằng phẳng với tất cả mọi thứ. Và không còn điều gì có thể lay động nổi người con gái ấy nữa. Còn mình, mình không thể ngừng sống. Cũng như cái cách mà mình đã tập để đối diện với mọi điều trong cuộc sống này. Cho đến tận giờ phút này, mình không có quyền quay đầu lại hay dừng lại. Mọi thứ vẫn đang tiếp tục trôi đi và mình đã qua hẳn cái thời tuổi trẻ nông nổi để có thể sống thật nhất với những điều đang diễn ra”.

7.

Phong trở về Hải Phòng bỏ lại Thụy Anh và Hà Nội mà anh đã sống và yêu đến tha thiết. Những lúc được trở về nơi gió biển này anh vẫn còn biết rằng mình còn một nơi chốn nào đó để mà vùi mình sau những nhọc nhằn, giông bão. Sau rất nhiều những sợ hãi nơi mảnh đất biển trời mênh mông này, anh đã có đủ can đảm để trở về. Trở về để tự mình đối diện với nỗi đau của chính lòng mình.

Anh bước một mình câm lặng trong mênh mông bóng tối bao trùm ấy mà không biết mình đang đi đâu, về đâu. Điều anh cảm nhận rõ nhất là một cái hố đen chuyển động và ngày càng ăn rộng ra trong tâm hồn, nhấn chìm anh vào thế giới của thần chết – đen đặc, mưa, gió, bụi, ẩm ướt,… Anh cảm thấy chân mình đang chạm lên những vạt cỏ đang ngày càng ướt đẫm bởi sương đêm xuống. Nhoi nhói đau vì những vết cứa của cỏ hay chỉ bởi cảm giác đã quá lâu không lang thang nên thấy thân mình rời rạc và xa lạ. Những bông cỏ gai mọc đầy khu nghĩa trang, bao quanh những ngôi mộ, ngả mình bọc kín những tấm bia. Một mùi ám khí âm u bao quanh nơi này, không khí đặc quánh. Anh muốn dừng lại, muốn định hướng những bước chân của mình nhưng dường như càng đi càng chìm vào màn sương dày đặc của một thế giới nào khác, có thể đó là thế giới của những người đã chết. Nhưng tại sao anh lại cảm nhận rõ cái thế giới hư ảo đấy tồn tại thực tại ngay chính trong tâm hồn mình, ngay chính nơi anh đang đứng. Trong ánh đèn le lói tỏa ra từ chiếc điện thoại mù mịt, chập choạng anh vẫn còn đủ tỉnh táo để nhìn thấy những hàng chữ ghi nắn nót trên đó. “Hoàng Minh, thọ dương 1 ngày tuổi………”, “một ngày, chưa kịp khóc tiếng khóc chào đời đã vội tắt lịm trở về với cõi cát bụi. Chưa kịp nhận ra đâu là hơi ấm của người đã mang mình chín tháng trời, đã vội trở về nơi đất lạnh, nhỏ bé, phôi pha”. Anh khóc thương cho sinh linh bé nhỏ ấy, vùi mình vào nấm mộ xanh, vùi thân người lạnh buốt vào trong cỏ, cảm nhận cái lạnh buốt của những ngày mùa đông cuối cùng. Gió vùng vẫy thoát khỏi triền miên sương khói để đưa linh hồn anh trở về với những ánh đèn sáng bên ngoài kia. Nơi ấy là cuộc đời thực tại, là cười, khóc, là bon chen, là hận thù, là yêu thương…….. và Thụy Anh. Trong những giây phút lạc lối giữa bóng đêm mịt mù, với làn mưa bụi giăng đầy trời, anh nghĩ về cô, nghĩ về ánh mắt thăm thẳm ấy. Anh biết cô hiểu anh, cũng như anh hoàn toàn nhìn rõ tâm hồn cô, nhưng giữa họ là gì? Cô sợ hãi, sợ ở bên cạnh anh, cũng như anh nhiều lần run rẩy khi ở bên cạnh cô. Đêm! Và anh đang nhìn tận vào sâu thẳm tâm hồn mình. Bởi anh và cô quá giống nhau, để anh có thể nhìn thấy cô ngay từ lần gặp đầu tiên, và không thể nào rời xa cô. Anh chỉ muốn được nắm chặt tay cô đưa cô đi qua những hố đen, những cơn ác mộng của cuộc đời này. Nhưng rồi không biết bao nhiêu lần, hai người đã làm đau nhau, đẩy anh vào trong cơn mộng mị của riêng mình. Anh mỏi mệt, vô định. Không hiểu điều gì đã dẫn lối anh tới đây ngồi bên cạnh những ngôi mộ, âm thầm ràng buộc mình vào linh hồn của những người đã chết để rồi nghêu ngao “Cát bụi”. Tiếng hát như tiếng khóc than ngột ngạt của một người đã rất gần với cái chết, ám vào những làn gió cô độc một chút hơi của người sống – lạnh buốt. Phong gục đầu trên một tấm bia mộ, thản nhiên, nước mắt bắt đầu chảy như đã từ lâu lắm dồn nén. Những giọt nước mắt rơi lặng lẽ trên tấm ảnh của một người con gái rất trẻ với hai bím tóc và nụ cười của tuổi mười chín hồn nhiên. Nụ cười vẹn nguyên, tươi vui mà cho đến hôm nay anh chưa bao giờ cảm nhận được từ một người con gái nào. Đã gần chín năm qua đi rồi, Phong vĩnh viễn không bao giờ có thể nũng nịu với chị nữa. Linh đã mất vì vụ tai nạn trong khi cả gia đình đi nghỉ mát ở Đồ Sơn. Cũng từ đó Phong không thể chơi guitar nữa, vì đôi tay đã bị tổn thương, còn Linh ra đi mãi mãi, vẫn nụ cười tươi rói của cô gái mười chín. Khi đó Phong mười một tuổi. Đám tang người chị gái của mình, anh ngơ ngác như mất đi chính con người mình. Anh vu vơ không thể nào hiểu được điều gì đang diễn ra trong tâm hồn mình vào khi ấy. Có một tiếng cười trong trẻo còn sót lại vào buổi chiểu hôm ấy, trước khi cả một vùng không gian vang lên một tiếng thét. Và mọi thứ im lặng, chết chóc. Người chị gái mà Phong yêu da diết, thân thiết như một người tri kỉ đã rời xa anh như thế. Cái còn lại cho đến bây giờ chỉ là những tấm ảnh đen trắng cũ kĩ, những cuốn vở nhàu nát đã nhòa chữ, vàng ố…. Và Linh còn lại trong anh chỉ là một ảo ảnh, khao khát có lại được một người chị thật sự. Linh mất, anh dường như bị rơi vào trạng thái khủng hoảng trầm trọng. Anh im lặng, đóng cửa trong phòng hàng ngày, để có những hôm mẹ vừa khóc vừa nói ngoài cửa “Con đau, xin con hãy nói với mẹ. Con sẽ bớt đau hơn là im lặng chịu đựng một mình. Và như thế bố mẹ biết phải làm thế nào đây”. Anh choàng mở cửa nhìn mẹ, xanh xao mệt mỏi. Rồi anh qụy ngã, khóc thảm thiết. Sau đó, anh im lặng một thời gian dài. Không đến trường. Không chơi với những đứa trẻ cùng lứa hàng xóm. Cho đến khi bố mẹ quyết định đưa anh lên Hà Nội ở với ông bà trẻ. Cuộc chạy trốn đầu tiên của cuộc đời ở tuổi mười một. Xa Hải Phòng, xa nơi chị gái đã ra đi, anh đã bắt đầu cuộc sống ở Hà Nội với tâm thế của một người muốn quên trí nhớ. Và chính đây là lần đầu tiên trong cơ thể anh bắt đầu sản sinh ra những chất kháng thể để chống lại tất cả những thứ virus khác xuất hiện trong cuộc đời này. Phong chạy trốn để tìm cách chữa lành vết thương của mình và rồi thời gian và sự nồng ấm trong đôi bàn tay của mẹ đã khiến anh có đủ can đảm để trở về. Anh dám chấp nhận nhìn thẳng vào người chị gái đã chết của mình để rồi anh nhận ra rằng anh vẫn còn có thể lưu giữ được khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc sống của chị. Không có gì đáng phải hối tiếc bởi anh đã luôn sống như thế. Vậy nếu sự ra đi là một định mệnh đã được định đoạt sẵn thì hãy cứ để cho người ấy ra đi. Cũng như đêm nay là lần đầu tiên anh tin rằng anh có thể nhìn lại nụ cười của chị được chụp lại trong một chớp nhoáng nào đó anh biết chị đang hạnh phúc. Bởi thế mà trước khi trở về nhà ăn tết với bố mẹ, anh đã tìm đế nghĩa trang này. “Chị vẫn còn ở đây, giữa cuộc sống của mình. Và chị thật hạnh phúc vì vẫn còn nguyên vẹn ở cái tuổi mười chín hồn nhiên, xinh tươi này. Chị vẫn rất hạnh phúc bởi bây giờ mười chín tuổi em không thể nào có được một nụ cười hồn nhiên như thế nữa. Cũng như người con gái Hà Thành mà em đang gặp và rồi yêu đến day dứt như tình yêu của em đối với chị, cô ấy không còn có thể cười được nữa chi ạ. Không thể nào có một nụ cười đúng nghĩa. Có thể cô ấy đáng thương hơn chị và em rất nhiều khi suốt cả những năm sống trong đời này cô ấy sẽ phải giả dối, sẽ phải vùi mình trong những nỗi đau mà không bao giờ cô ấy chịu chạm vào. Chị nghĩ xem em nên làm gì với người con gái đó. Tại sao?, nếu số phận đã để em nhìn ra cô ấy vậy nhất định em vẫn còn cơ hội để đưa cô ấy trở về phải không chỉ…. Em mệt mỏi. Chị đừng trách em vì đã quá lâu rồi chị nhé. Em nhớ chị nhưng em luôn sợ hãi em sẽ bị cuốn đi với quá khứ cùng chị. Vì vậy em đã cố gắng, cho đến tận giờ phút này đây, em mới tin rằng mình đủ can đảm để trở lại với chị”.

Đêm đó, Phong luẩn quẩn ở nghĩa trang cho đến khi trời he hé sáng anh mới trở về nhà. Những ngày tết, cảm nhận được sự ấm áp bên bố mẹ mình, Phong càng nghĩ đến Thụy Anh nhiều hơn. Anh cảm thấy thương vô cùng cho người con gái bé nhỏ ấy, không biết được rằng sau tất cả những dằn vặt của tâm hồn mình liệu cô ấy sẽ xoay sở như thế nào. Có nhiều đêm, Phong không thể nào ngủ được vì những hình ảnh chắp nối về một Thụy Anh bé nhỏ đang tan dần trong những đợt sóng biển mênh mông tràn lấp.

Một buổi sáng đầu xuân, đường phố Hà Nội vắng lặng như ngàn xưa vọng về những âm thanh ấm cúng, thân thuộc. Thụy Anh đến Phố tìm Dũng:

- Anh Dũng đi dạo phố cùng em nhé.

- A, hôm nay cô bé lại trốn ông bạn của tôi để đi ăn mảnh một mình đấy hả?

- Vì biết anh Dũng yêu phố xá nên em mới rủ anh đi cùng cho vui chứ. Cả năm mới có vài ngày Hà Nội vắng như thế này.

- Mà sức khỏe của em dạo này ổn ổn rồi chứ. Phải nghỉ ngơi cho khỏe, vì anh nghe nói sắp tới phải làm khóa luận tốt nghiệp mà. Đúng không?

- Vâng, may mà xin được thực tập rồi làm báo cáo ở viện luôn chứ mà phải đi xa Hà Nội chắc em chịu không được.

Dũng và Thụy Anh cùng lang thang qua rất nhiều những con phố của Hà Nội. Phố vắng hoe, thanh bình đến kì lạ. Chỉ còn lại những điều gì thật thà và tinh khôi nhất. Mọi vật xung quanh đều im lìm như được nghỉ xả hơi sau một năm làm việc miệt mài chăm chỉ.

- Thành phố của mình lúc này mới thật là của riêng mình, phải không em?

- Không, lúc nào nó cũng là của riêng em. Nhưng những khi như thế này là khi em cảm thấy Hà Nội được sống đúng với tâm hồn nó nhất. Em thật sự ước mình cũng có những khoảnh khắc như vậy.

- Đã sống ở nơi đây không ai có thể đủ dũng cảm sống thật sự với mình em ạ. Cuộc sống khó khăn lắm. Có sống rồi mới thấy nhoi nhó, khổ sở. Có lẽ em còn quá trẻ, chưa thật sự bước vào cuộc đời này, em sẽ không bao giờ có thể hiểu hết bản chất nội tại của những gì đang diễn ra đâu.

- Phải, có lẽ vậy. Nhưng em vẫn tin rằng dù già hay trẻ người ta vẫn có thể tìm thấy nhau ở một ranh giới nào đấy. Như anh và em, hiện tại chúng ta vẫn đang có một ranh giới chung đó là những góc phố bé nhỏ của Hà Nội đây thôi.

Thụy Anh nói, quay sang nhìn Dũng cười rồi bước về phía trước. Cảm giác tự do tràn ngập tâm hồn. Với những người ở cạnh mình chỉ nên dừng lại ở những sợi dây tơ mỏng manh đồng điệu ít ỏi ấy. Chỉ cần như vậy cũng đủ khiến người ta quý mến nhau. Thụy Anh thật sự quý Dũng bởi cô quý trọng cái cách mà anh thể hiện tình yêu với thành phố ngàn năm thương nhớ này. Những con phố bé nhỏ, thân thương đã được gói gọn trong cái quán café nhỏ bé của anh như để tri ân cho nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng tâm hồn mình và cũng để tạo nên một chốn đi về cho những bước chân lang thang khi cảm thấy đôi chân đã quá mệt mỏi. Chính bản thân cô cũng phải thầm cảm ơn anh vì “Phố” đã gói ghém cả một phần tuổi thơ trong sáng còn sót lại của cô với tiếng chuông tàu điện leng keng giờ chỉ còn xuất hiện mờ nhòa trong kí ức những năm cô còn có mẹ. Hạnh phúc của một đứa trẻ bảy tuổi cũng như một chút oxygen còn sót lại trong đáy bình mà cho đến tận bây giờ cô vẫn cố bám giữ lấy nó để thở từng chút một. Thụy Anh sợ hãi khi lờ mờ nhận ra rằng hơi thở của mình đang dần cạn kiệt. Có nhiều khi cô cảm thấy cô không thể thở được nữa. Không khí xung quanh như đông đặc lại thành những khối bụi khói nghẹn cứng nơi cổ họng, mà cô càng cố quẫy đạp gào thét, mảng không khí ấy càng đặc quánh lại, càng thiết chặt lấy cổ cô khiến cô không thể nào thở được nữa. Và rồi lâu dần cô đã chịu làm quen với cảm giác đó. Cô không còn thở mạnh nữa. Nhưng trong giây phút này đây cô thả mình tự do với thành phố của cô, cô nắm giữ trong tay cái khoảng không trong veo đầy ắp ánh bình mình này.

- Hà Nội trong những buổi sáng tinh sương dịu dàng quá em ạ. Đôi lúc bước chân ra khỏi nhà đi làm, anh nhớ Hoàn Kiếm quá. Vậy là lại phải chạy xe một vòng hồ, hít hà cái hơi sương còn sót lại lăn tăn trên những con sóng này. Yên tâm rằng nước vẫn còn xanh và liễu vẫn hát ru đâu đây. Thế rồi mới quay về chỗ làm. Nhiều người sẽ nghĩ là mình hâm lắm đây. Ngay cả ông bà bố mẹ anh cứ động viên anh chuyển sang Mỹ, vì sang bên đó công việc rồi cuộc sống sẽ ổn định hơn nhưng anh không đi nổi. Dù ở đây có tắc đường, có nghẹt thở, anh cũng không tin rằng mình có thể bước chân ra khỏi thành phố này. Không thể tưởng tượng đến lúc nào đó mà không còn được đi trên những con phố này nữa thì anh sẽ như thế nào đây.

Thụy Anh cứ đứng im nhìn Dũng vừa viết vừa chụp rồi vừa nói với cô mà cứ như đang độc thoại mà cô cảm thấy dường như ở nơi ngõ phố bé nhỏ này chỉ còn lại anh ở đây.

- Khi đó anh sẽ mang một cái tên khác. Sẽ không còn là Dũng “khùng” nữa.

- Và hẳn em sẽ không còn gọi anh vào một buổi sáng tinh mơ để đi dạo phố nữa phải không?

- Tất nhiên rồi.

- Này, anh không tin được là em lại có thể cười trong veo đến như vậy đâu nhé.

- Đấy là anh chưa bao giờ nhìn thấy chứ.Với Hà Nội, em không bao giờ khác đi. Nếu không có mảnh đất này có lẽ em đã không thể sống được đến tận bây giờ.

Thụy Anh nói rồi nhìn Dũng cười buồn buồn.

- Em cũng giống anh thôi, nếu một lúc nào em mà chết em cũng chỉ muốn được chết ở đây.

Sau buổi sáng hôm ấy, Dũng đã cảm nhận được ở Thụy Anh một điều gì đó rất khác mà quả thật sau bao nhiêu lần gặp gỡ anh chưa bao giờ nhận ra được. Anh tự nhủ thầm “Có lẽ Phong nói đúng. Thụy Anh sinh ra để vận vào mình những day dứt”.

Nhìn dáng Thụy Anh đi trên phố, mỏng manh như một cánh hoa cúc tàn rơi giữa mùa đông lạnh giá mà bỗng dưng Dũng cũng cảm thấy xót thương và e dè. Còn hơn cả một dấu tàn phai trong ca khúc của Trịnh.

Trong những ngày tết ấy, giữa những niềm cô đơn tự đốt cháy mình, thỉnh thoảng trong cuộc sống của Thụy Anh cũng nổi lên một chút niềm vui như thế. Những khi ấy, cô cảm giác như mình có thể tha thứ tất cả cho cuộc sống này. Không còn day dứt, không còn suy nghĩ, chỉ là còn lại là sự tan hòa trong nhau, trong một niềm thương mến nào đó.

P.L.

(Còn tiếp)