Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Chủ Nhật, 19 tháng 3, 2017

Thơ Trương Đình Phượng

BÀI TỤNG CA THÁNG GIÊNG

Đoàn người vui vẻ vượt qua sa mạc

Dưới cái nắng như kim chích

Sự đói khát đã cướp đi mạng sống một số người.

Gã cầm đầu liên tục hô vang

“Cố lên hỡi các bạn

Tôi đã nhìn thấy bóng đại dương thấp thoáng đằng xa”.

Đêm dần buông

Đoàn người lạc mất phương hướng

Họ chắp tay cầu nguyện đấng nhiệm màu.

Lương thực sắp cạn họ giết bớt những người kiệt sức

Đốt lửa và nướng thịt ăn

Trong bóng tối những đôi mắt linh cẩu sáng quắc.

Sáng sớm một trận bão cát bất ngờ ập đến

Khi bão tan

Trơ khấc dưới bầu trời những bộ xương người hai tay chắp vào nhau.

 

TỐI MÙA ĐÔNG

Tối mùa đông. Dưới gốc cây bàng.
Trong tiếng vỡ của đường gân lá úa
Con sâu lặng lẽ nghe máu mình dần cạn.

Chú chó nhỏ nằm nhai sương. Buốt
Con đường âm thầm nuốt những bước. Mênh mông.
Ban công vắng. Tử linh lan choàng giấc.

Thiếu nữ ôm bóng buồn. Đàn run run thanh sắc
Gió dịu dàng mơn man má phong linh
Khuya khẽ rơi theo nỗi nhớ. Mơ hồ.

Bình minh rạng ngời trên xác người thiếu phụ…

 

BÊN TRONG VÀ BÊN NGOÀI

Sương sớm. Khung cửa sổ. Con chim
Tiếng hót. Tiếng chân. Tiếng lá rụng.
Gã tù nhân quên mất tiếng mình.

Bức tường rêu. Vết gạch. Thời gian
Nắng chạy. Khoảng sân tràn ánh sáng
Phòng giam lặng câm sau tích tắc huy hoàng.

Cô đơn mọc mầm. Tiềm thức vụn vỡ
Gã tù nhân nhận ra tiếng mình
Lẫn trong bụi tàn khát vọng. Tự do...

 

THỜI GIAN VÀ VẾT GÃY

những giọt nắng cuối cùng rụng xuống chân đồi
con hoẵng già đứng trên mỏm gió lắng tai nghe tiếng thở dài của cỏ
thời gian ray rứt trôi trong huyết quản của đá
từng đám mây đau cuộc chia lìa.
bóng tối nuốt dần những khoảng ruộng xa
tiếng đập cánh của bầy dơi vồn vã dội vào thinh gian
làm run rẩy những nụ sao trên nền trời
con hoẵng già lầm lũi bước vào màn sương
mênh mông!

 

NGƯỜI GIEO HẠT

Mưa đông lắt phắt

Trên mảnh đất cằn cỗi

Gã chậm rãi từng bước với bao hạt giống trên vai.

Khẽ xén mẩu đất nhỏ

Bỏ hạt xuống và lấp lại

Gã lẩm nhẩm cầu nguyện thiên chúa ban mùa bội thu.

Thi thoảng gã dừng tay ngó trời

Và mơ về những giọt nắng tinh khôi

Những bóng thuyền lênh đênh trên sóng biếc.

Gã chưa một lần thấy biển

Chỉ nghe qua lời kể của những kẻ đi xa về

Đêm đêm gã gối đầu lên giấc chiêm bao

Thấy mình bơi theo những luồng cá

Và say sưa nhai những ánh sao ngời.

Tuyết bắt đầu tan

Lũ hoa dại khẽ cựa mình choàng tỉnh

Ưỡn ẽo chơi đùa cùng đám bướm xinh

Bầy chim tung cánh đua cùng gió.

Mang trong tim niềm hy vọng ngập tràn

Gã ra đồng.

Mảnh đất cằn im lìm như mộ địa

Những hạt giống tương lai lũ chuột chén mất rồi!!!

 

TIẾNG XUÂN

Từng con phố dài xao xác

Kéo lê mình trong miên tịch chiều xuân

Bạt bợt hơi người sau mùi sương nhạt.

Rạc rười tiếng pháo

Bên kia dòng sông lành lạnh

Gã điên buông mình trôi theo kiếp đò. Lặng lẽ.

Mằn mặn điệu bolero “xuân lạc xứ”

Kẻ tha hương vịn nỗi nhớ

Dõi bóng quê nhà.

Vào đêm

Phố rửng mỡ những ánh đèn

Pháo giòn tan cười giữa tình đời bèo bọt

Gầm cầu

Những người ăn mày gối đầu lên xác gió. Mơ Xuân…

 

LẶNG LẼ 

(CHO A và V)

Trong bóng đêm dày khít
Gã đàn ông khoắng đôi tay tật nguyền
Cố tìm hình hài của giấc mơ bình minh.

Bầy chó cái mùa động đực
Ư ử rên sau màn sương u uất
Ánh đèn nhức nhối soi trên những đại lộ không người.

Những mái ngói thâm
Quấn mình trong tấm tã lót. Rêu
Thời gian như những chiếc móc câu đâm vào yết hầu số phận.

Sự im lặng kéo dài
Gã đàn ông cố lắng nghe
Đâu đó những giọt máu trở mình rơi lặng lẽ…

 

TIẾNG ĐỘNG

Khi những giọt sương vỡ

Đám sao cũng trút linh hồn

Bầy cừu hoang bay theo gió hoang

Hoa đồng nội thất tiết mùi hương.

Cô gái nhỏ dắt người ông mù

Vén bình minh

Con đường cong hình dấu hỏi

Vươn về phía chân trời.

Tiếng nhạc ngựa đều đều

Lẫn trong lời hát nông phu

Lũ chim choàng giấc

Rừng già xếp chăn.

 

MẠC KHẢI

(VIẾT CHO G…)

Trên con đường đêm mùa đông

Những bông hoa tuyết lặng lẽ

Nát dưới gót giày dòng người đi đón giáng sinh.

Người đàn ông thọt chân

Dắt tay đứa con trai nhỏ

Chầm chậm dò theo tiếng chuông thánh lễ.

Từ chiếc hang nhân tạo

Vang ra tiếng khóc hài nhi

Tràng kinh giáng thế lay động cả màn đêm u tối.

Trên mọi lối đi

Chỉ còn những chùm đèn màu lay lứt

Và nhan nhản rác thải bị gió đùa giỡn.

Hai cha con người đàn ông thọt chân

Mang trong hồn niềm Hy Vọng

Bay lên cùng những vì sao vừa ra đời!!!

 

DÒNG TRÔI

Sân ga dần vắng

Những giọt nắng cuối cùng chết sau mỏm đồi trắng

Cô bé thẫn thờ ngước nhìn đám mây xám.

Lá bắt đầu rơi

Mùa thu sượt qua tháp chuông nhà thờ

Xa xa dòng sông thiêm thiếp chảy.

Xuyên qua màn mưa và ánh đèn vàng vọt

Người thiếu nữ ôm giấc mơ của mình

Bằng đôi tay run rẩy.

Văng vẳng tiếng tàu chuyển bánh

Thời gian xanh mái hiên gầy…