Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Ba, 13 tháng 12, 2016

Những tín hiệu của trắc trở

Truyện

Nguyễn Thanh Hiện

Hay đấy là chuyện thời của chúng ta?

Tôi cảm thấy rất khó khăn khi bước thêm về phía trước. Thế này là thế nào? Có nhiều người cùng đi với tôi kêu lên. Tôi cố bước thêm. Nhưng vô ích. Có cái gì đấy, thứ bóng tối đậm đặc, lầm than, hay là thứ khái niệm mông lung, tàn nhẫn, hay chỉ là thứ vật cản thô sơ, cặn bã của thời gian, tôi không rõ, nhưng rõ ràng là có cái gì đấy đã làm cho tôi cảm thấy vô cùng khó khăn khi muốn bước thêm về phía trước. Không phải là những trở ngại như cơn mưa chiều làm chậm chân một chuyến đi, hay lỡ một chuyến tàu đêm cuối năm, hay phải ngồi lại ở phía bên này một triều đại đang đổ. Ta có thể khóc khi cần khóc. Nhưng ở đây không phải chuyện để khóc. Bởi khóc chỉ là thứ cách thức biểu lộ tinh thần hết sức thông thường. Ở đây còn hơn cả chuyện biến cố, bởi biến cố cũng chỉ là những bất thường có tính cách bình thường. Lúc mặt trời đứng bóng, giờ có những tên gọi khác của thời gian, ngọ, hay ngọ thiêng, tôi có cảm tưởng như toàn thế giới đang quì dưới ánh mặt trời gay gắt nhất trong ngày để nguyện cầu, nghi lễ chỉ diễn ra khi con người đang cận kề với hủy diệt.

Ô hay

Trăng chết

Mùa tàn

Lá cỏ gục ngã dưới mặt trời…

Dường khắp mặt đất đang ngân lên thứ tâm kinh có dư vang như thể đang ở đâu đó sau cuộc tàn phá. Nhẫn nại và thành kính, bởi tôi có cảm tưởng như hết thảy đang dốc hết tâm sức để biểu lộ sự mong muốn tối thượng: hãy cho chúng tôi bước về phía trước. Tôi cứ thấy trước mắt tôi đầy ắp những hình bóng về vô ưu, bất tử, những mong ước thường xảy đến với con người trước khi phải rời bỏ chốn cũ. Hết thảy những người cùng chung đường với tôi cũng đang nằm rạp xuống mặt đất để lắng nghe. Vào lúc xế chiều tôi nghe thấy rộ lên những lời tỉ mỉ, chân tình, đầy sức thuyết phục về mặt trời mặt trăng, về các hành tinh vừa khám phá được, về cấu trúc xương cốt của các loài có tư duy và không có tư duy, về sự an bình vĩnh cửu cho toàn thể nhân loại, dường các khoa học trên mặt đất đang ngồi lại với nhau ở đâu đó để soạn thảo thứ hiến chương mới mẻ nhất của thời đại. Tôi vùng đứng lên trong niềm hân hoan khôn tả. Và bước tới. Nhưng tình hình vẫn diễn ra như cũ. Có cái gì đấy thật thô bạo, tàn bạo, như ám khí của ngu xuẩn tích tụ trong lịch sử đang làm tiêu tan những hình thù đẹp đẽ của phía trước vừa mới hình thành trong ý thức của tôi. Hãy cho chúng tôi bước về phía trước. Những người cùng chung đường với tôi lại kêu lên. Tôi cứ có cảm tưởng mình đang đụng đầu vào thứ tường thành hình thành từ cuộc tha hóa của trí khôn con người.

Giã, 18PM 4.10.2016