Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

“Thế giới này, như nó đang được tạo ra, là không chịu đựng nổi. Nên tôi cần có mặt trăng, tôi cần niềm hạnh phúc hoặc cần sự bất tử, tôi cần điều gì đó có thể là điên rồ nhưng không phải của thế giới này.”

Ce monde, tel qu’il est fait, n’est pas supportable. J’ai donc besoin de la lune, ou du bonheur, ou de l’immortalité, de quelque chose qui ne soit dement peut-etre, mais qui ne soit pas de ce monde.

(Albert Camus, Caligula)

.

“Tất cả chúng ta, để có thể sống được với thực tại, đều buộc phải nuôi dưỡng trong mình đôi chút điên rồ.”

Nous sommes tous obligés, pour rendre la realite supportable, d’entretenir en nous quelques petites folies.”

(Marcel Proust, À l’ombre des jeunes filles en fleurs)

.

“Nghệ thuật và không gì ngoài nghệ thuật, chúng ta có nghệ thuật để không chết vì sự thật.”

L’art et rien que l’art, nous avons l’art pour ne point mourir de la vérité.” (Friedrich Nietzsche, Le Crépuscule des Idoles)

.

“Mạng xã hội đã trao quyền phát ngôn cho những đạo quân ngu dốt, những kẻ trước đây chỉ tán dóc trong các quán bar sau khi uống rượu mà không gây hại gì cho cộng đồng. Trước đây người ta bảo bọn họ im miệng ngay. Ngày nay họ có quyền phát ngôn như một người đoạt giải Nobel. Đây chính là sự xâm lăng của những kẻ ngu dốt.”

Social media danno diritto di parola a legioni di imbecilli che prima parlavano solo al bar dopo un bicchiere di vino, senza danneggiare la collettività. Venivano subito messi a tacere, mentre ora hanno lo stesso diritto di parola di un Premio Nobel. È l’invasione degli imbecilli.”

(Umberto Eco, trích từ bài phỏng vấn thực hiện tại Đại học Turin (Ý), ngày 10 tháng 6 năm 2015, ngay sau khi U. Eco nhận học vị Tiến sĩ danh dự ngành Truyền thông và Văn hoá truyền thông đại chúng. Nguyên văn tiếng Ý đăng trên báo La Stampa 11.06.2015)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Tư, 4 tháng 5, 2016

Thơ Nguyễn Thanh Văn

CHÙM THƠ GỬI BẠN HIỀN HỒ ĐÌNH NGHIÊM

 

  1. Giọt nước mắt lăn dọc thịt da trần

Rồi đậu lại ngay trên núm vú

Núm này khóc mà núm kia chẳng khóc

Như khóe môi cười mà khóe mắt buồn tênh

 

  1. Nàng vén quần ngồi, xây xát cỏ hoa

Từ vô thỉ sang tới mùa nguyệt tận

Rồi rón rén đi, bỏ đất trời ở lại

Mang theo đũng quần một chút hương xưa

 

  1. Vô tình thấy vụ thoát y

Bên tê khép nép, bên ni ngỡ ngàng

Của người ta giá ngàn vàng

Phần mình vô sự lỡ đàng ngó chơi

 

  1. Ai chẳng biết Nguyệt là Trăng

Và Trăng là Nguyệt

Từ Nguyệt mất rồi Trăng chẳng phải là Trăng

Người nói Trăng

Ta cũng bảo là Trăng

Mình ta biết Trăng giờ mất Nguyệt

 

  1. Ta từng xuyên qua đùi Người và bắt

gặp khoảng không

Người kẹp lại và không thành có

Nếu Sướng không hẳn thực, thì Khổ e không nốt

Lỡ xuyên luôn không rõ sẽ về đâu

 

  1. Thôi đã muộn lòng nay không đủ sóng

Tim ngày xưa ngưng khát gió lâu rồi

Con chó buồn giành trăng khuya để sủa

Thi sĩ buồn đành tự sát bằng thơ

 

  1. Giữa đêm mơ tiếng ngày xưa chợt gọi

Giật mình nhớ ra Em đã mất lâu rồi

Ôi, Ma nữ, lẫy hờn làm chi nữa

Lại đây Anh hôn nước mắt của Em

Anh từng chết trước khi Em chết

Thế giới tủi buồn này chẳng phải quê hương

Khi ngày tới, Anh sẽ tìm Em, Em nhé!

Được sống chung mồ cho tới thuở vô chung

 

  1. Ta đã sống qua vạn đời, vạn kiếp

Nằm ngủ lơ mơ trong một vạn nấm mồ

Nay mồ cũ đã đầy chủ hộ

Côi cút hồn ta

Côi cút phận vong thân

 

Ta đã cưới một vạn đàn bà khắp vũ trụ

Dự đủ mười ngàn yến tiệc tân hôn

Nay giường các em đã đầy đàn ông khác

Lý lịch ta phán quan ghi chính xác:

MỘT CÔ HỒN!

 

9.   Em thường trách sao Anh chẳng là Em

Mà quên rằng Anh chưa bao giờ là Em cả

Nếu Em là Em và Anh cũng là Em

Thế gian hẳn sẽ nghèo nàn đi biết mấy

Rừng sẽ mất đi một loài thú hoang tuyệt chủng lâu rồi

 

  1.  Lại mơ thấy bạn về như đã hứa

Tóc bạc mất rồi, mắt vẫn sáng rằm xưa

Ta chống gậy đưa Người qua phố cũ

Thả mỗi ngày qua như cây thả lá khô

Chưa cạn tua đã thành hai em bé

Baby nhà ai khua gậy của ai kia

Mặc thiên hạ vô can, mặc đồng hương xa lạ

Suốt giấc mơ ta tíu tít nói cười

Rồi bạn chợt dừng, run run sờ trụ cổng

Đúng mái nhà xưa, nay của ai!