Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Ba, 26 tháng 4, 2016

Xin bình tĩnh, bà con ơi!

(Rút từ facebook của Dương Đình Giao)

 

Cả ngày hôm nay, cái anh Chu Xuân Phàm, Trưởng ban đối ngoại của Formosa bị ném đá tới tấp, nguyền rủa chắc vuốt mặt không kịp. Chỉ vì hắn dám nói một câu rằng thì là: muốn có nhà máy thép thì phải nhịn cá tôm. (Tôi không có căn cứ để dẫn nguyên văn, vì không thấy đâu dẫn được. Tất cả đều nhảy chồm chồm lên mà không chú ý đến đích thị lời hắn nói cụ thể là như thế nào).
Tôi thì thấy quả là một sự may mắn khi một người Trung Quốc đã giúp dân ta thấy rõ một thực trạng đang rõ như ban ngày. Cứ nghe báo đài các thể loại nói đất nước ta như rồng leo phượng múa, dân ta hạnh phúc ngất ngưởng chả kém gì các nước văn minh, … rồi giáo dục ta phát triển cũng vào loại nhất quả đất, nhân tài nước Việt lững lẫy khắp năm châu bốn biển, … bà con ta thế là cứ như nhập đồng vậy. Cứ tưởng như đều đang ở “đỉnh cao muôn trượng”, cả nước tha hồ xây tượng đài cả nghìn tỷ, làm một cái bánh chưng “chơi chơi” mà cũng tới hai tấn rưỡi; một năm mà “một, hai, ba, dzô!” có tới 3 tỷ đô la tiền rượu bia, … Rồi còn đang định xây lò nguyên tử, đặt đường cao tốc xuyên Việt, … Toàn là “một tấc đến giời” cả.


Chính cái anh Tàu này nó đã kéo chúng ta trở về thực trạng: nước ta còn nghèo lắm, còn đang “lẹt đẹt” lắm trong cái thang bậc tiến bộ của nhân loại. Muốn sản xuất thép mà không chịu ô nhiễm như Nhật, muốn có lò nguyên tử mà an toàn như Mỹ thì trước mắt hãy đừng “vén tay áo xô, đốt nhà táng giấy”. Cho nên, dù có thể bị mọi người cư xử như thế nào, tôi vẫn biết ơn cái anh Tàu này. Lời của hắn quả là sự thật dễ mất lòng.

Còn cái thằng Tàu ấy và tất cả cái bè lũ khốn nạn chúng nó sao có thể tự dẫn xác đến hủy hoại môi trường chúng ta? Đàn đàn lũ lũ nhà nó sao có thể kéo đến làm chủ nhiều vùng đất rộng mênh mông của ta từ Nam Bộ lên Tây Nguyên rồi cả dải đất miền Trung cùng nhiều cánh rừng bạt ngàn ở biên giới? Ba trăm tấn hóa chất độc hại đâu có phải là cây kim mà giấu giấu giếm giếm để vượt qua biên giới. Nói như thế để thấy kẻ đáng chửi rủa, lên án là ai, chứ đâu phải là mấy anh Tàu.
Tôi cho rằng họ cũng chỉ là những người làm kinh doanh. Đâu có lợi nhuận, đâu phải chi ra ít tiền mà lợi lộc dồi dào là họ làm. Còn cái anh để cho họ làm kia dù biết mười mươi rằng họ làm những điều không chính đáng, thậm chí thấy chủ quyền dân tộc, sự tồn vong của đất nước bị đe dọa, thấy mạng sống của đồng bào đang treo trên sợi tóc mà vẫn “ngậm miệng ăn tiền” mới là kẻ đáng nguyền rủa, lên án.

Mong mọi người bình tâm nghĩ lại!