Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2016

Thơ “thế sự” của Giáng Vân

(Rút từ facebook của Giáng Vân)

 

Cơn mê

Ngùn ngụt những bóng đen
Trỗi dậy,
Trùm lên
Nhà nhà
Phố phố
Trườn lên tận trời xanh

Tiếng nói người lặng im
Lặng im
Nghe rõ những bóng đen
Gầm gào
Tiếng nhai
Chúng ăn, ăn, và ăn
Ngập phân và rác…

Con ta đang ở đâu
Con chúng ta đang ở đâu?
Cánh tay chúng ta bất động
Tiếng nói chúng ta câm lặng
Tiếng nói chúng ta bị nuốt chửng

Không thể nhìn thấy
Không thể nghe thấy
Những đứa con đang kêu cứu
Không ai cứu con của chúng ta
Và ta chìm xuống

Chìm xuống sớm mai này
Một sớm mai không còn mặt trời
Chúng ta – Những kẻ chưa chết nhưng không còn sống
Không thở, không thể cả vật vã
Kiếp này sang kiếp khác
Đớn hèn,
Tội lỗi,
Nhục nhã
Ăn và uống
Và đói và khát…

Mê sảng
Kêu
Ú ớ
Con tim trong lồng ngực
Tiếng nói trong cổ họng
Nghẹn và chìm xuống.
16/4

Bất động
Nước mắt nàng
Đã đông cứng
Ướp nàng như ướp cá
Và nàng chuyển dần sang lục sẫm
Một ngày cuối đông

16/4

Góc phố nhỏ
Những bông hoa nhỏ
Cố tươi
Cố tươi thêm tí nữa
Thì thành nước mắt

16/4

Nhà thơ

Buổi chiều thứ một nghìn
Thứ một vạn
Im
Không viết gì nữa
Đội nón mê ngồi vệ đường
Mà ngồi đâu thì cũng thế
Một gã hành khất
Không xin điều gì

16/4

Không cất được tảng đá
Nó ở đấy
Trên ngực
Thường trực, từng giây
16/4

Cơn chết hiện ra
Từ mọi nẻo
Kể làm gì
Một nỗi buồn con con

16/4

Dù sao
Cũng khắc khoải
Điệu ca đớn đau này
Của con tim dịu hiền
Ngày cũ
16/4

Tuôn chảy
Từ bất tận
Một mạch nguồn sạch, trong

Thơ ơi
Người sẽ đến cánh đồng cạn khô nhân tình này chứ?
Vâng, tôi sẽ tới đó, tới đó

Thơ ơi
Người có thể rửa sạch ô nhục chất chồng?
Có, tôi có thể làm được việc đó

Thơ ơi
Người có thể giúp người ta sống lại?
Không, nhưng tôi có thể làm sống lại những linh hồn đã chết!

Bọn tàn độc, tham lam người có làm gì được họ?
Bạn hỡi, tôi chỉ có làn nước tinh khôi
Không mệt mỏi, cũng không cạn kiệt
Cánh đồng nhân gian sống lại ân tình
Thức dậy trắng trong và sự thực
Cái ác sẽ chẳng thể làm gì….

Và thơ
Vẫn tuôn chảy
Bất tận…
16/4

Trong tận cùng tuyệt vọng
Luôn có một câu thơ

Thoi thóp
Như con cá sắp chết
Nàng vẽ để thoát thân

Trong cái chậu nhỏ
Con cá nhỏ bơi lội
Con cá lớn ngáp thở chờ chết.

16/4