Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2015

VĂN HỌC MIỀN NAM 54-75 (142): BÙI GIÁNG (7)

MỘT SỐ BÀI THƠ BÙI GIÁNG

BG-Mua nguon
 Ăn mặc nâu sồng
 
Thấy nàng ăn mặc nâu sồng
Bỗng mơ tưởng tới ruộng đồng hoang liêu
Lầu xanh dứt nhịp phù kiều
Tà xiêm bạo động tư triều giậy cơn
Nâu sồng ăn mặc sớm hôm
Ðêm nằm ngó nguyệt sáng dòm song the.
 
Bao giờ
 
Bằng bút chì đen
Tôi chép bài thơ
Trên tường vôi trắng

Bằng bút chì trắng
Tôi chép bài thơ
Trên lá lục hồng

Bằng cục than hồng
Tôi đốt bài thơ
Từng giờ từng phút

Tôi cười tôi khóc bâng quơ
Người nghe cười khóc có ngờ chi không.
 
Cảm đề La Porte Etroite
 
Xuân Alissa
Em nằm với lá trong cây
Bữa hôm nay mộng thấy ngày hôm qua
Môi cười ở cuối sân ga
Phố nào cố quận xưa là tiễn nhau
Lệ vàng xanh mắt mai sau
Chùm bông tuyết mỏng pha màu vĩnh ly

Thu Juliette
Nguyên từ đức dũng có thừa
Âm thanh vội tạc giữa mùa hoài trông
Ngày mai cá sóng phiêu bồng
Ngàn trãng ngậm bóng sương đồng ra đi

Ðào nguyên mù mịt mưa tuôn
Em sầu Tố Nữ, em buồn Tiên Nga
Ta về ngóng lại mưa sa
Giọt dài ly biệt nghe ra giọng chào.
 
Xe đò
 
Con xe đò chở người đi
Con xe đò cũng cùng đi với người
Rong chơi bốn biển tuyệt vời
Rong chơi ba góc biển trời dở dang
Người đi lạc mất con đàng
Con xe đò vẫn ngang tàng cứ đi
Một mình bốn bánh lăn quay
Nghìn thu như một phút giây hiện tồn.

<!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
Vì mệt mỏi nên học bài không thuộc
Vì buồn rầu nên làm thơ không ra
Vì phiền muộn nên trái bom không nổ
Vì trắng da nên
Brigitte không già
Vì nàng da trắng nên ta
Nhớ nàng như thể phận ta da vàng
Đầu đuôi thơ viết lộn hàng
Hóa ra nét chữ lên đàng quẩn quanh.


Anh lùa bò vào đồi sim trái chín

Anh lùa bò vào đồi sim trái chín
Cho bò ăn cỏ giữa rừng sim
Anh nhìn lên trời xanh đỏ chín
Anh ngó bốn bề cây lá gió rung rinh

Anh nằm xuống để nhìn lên cho thỏa
Anh thấy lòng mở rộng đón trời xanh
Chim ngây ngất vào trong đôi mắt lả
Anh lim dim cho chết lịm hồn mình

Anh quên mất bò đương gặm cỏ
Anh chỉ nghe tiếng cọ rì rào
Có hay không ? bò đương gặm đó ?
Hay là đây tiếng gió thì thào ?
Hay là đây tiếng suối lao xao
Giữa giòng cỏ xuôi ghềnh chảy xuống ?

Mùi thoang thoảng lách lau sương đượm
Mùi gây gây gấy gấy của hương rừng
Mùi lên men phủ ngập mông lung
Không biết nữa mà cần chi biết nữa

Cây lá bốn bên song song từng lứa
Sánh đôi nhau như ứa lệ ngàn ngàn
Hạnh phúc trời với đất mang mang
Với bò giữa rừng hoang đương gặm cỏ
Với người ngó ngất ngây đương nằm đó
Không biết trời đất có ngó mình không
 
Áo xanh
 
Lên mù sương xuống mù sương
Bước xa bờ cỏ xa đường thương yêu
Tuổi thơ em có buồn nhiều
Hãy xin cứ để bóng chiều bay qua
Biển dâu sực tỉnh giang hà
Còn sơ nguyên mộng sau tà áo xanh
 
Sầu riêng châu chấu
 
Sầu riêng châu chấu năm xưa
Em về với ruộng cày bừa đã xong
Em về rắc cỏ vào trong
Vui về với hội trổ đồng đồng xanh
Sầu riêng gác bỏ sau ghềnh
Năm xưa châu chấu mang tên chuồn chuồn.
 


Bờ lúa

 

Em chết bên bờ lúa
Để lại trên đường mòn
Một dấu chân bước của
Một bàn chân bé con

Anh qua miền cao nguyên
Nhìn mây trời bữa nọ
Đêm cuồng mưa khóc điên
Trăng cuồng khuya trốn gió

Mười năm sau xuống ruộng
Đếm lại lúa bờ liền
Máu trong mình mòn ruỗng
Xương trong mình rã riêng

Anh đi về đô hội
Ngó phố thị mơ màng
Anh vùi thân trong tội lỗi
Chợt đêm nào gió bờ nọ bay sang

 


Anh về Bình Dương

 
Anh về đất rộng Bình Dương
Trái cây và lá con đường cỏ xanh
Môi người nắng ngọt vây quanh
Nụ cười Nam Việt yên lành bấy nay
Em về đẩy mộng lên vai
Chào xuân ngả nón bụi ngày gió ru
Mừng vui con mắt ngây thơ
Mây nghiêng như lệ pha mờ chiêm bao
Yêu nhau cảm động dường nào
Anh về đất rộng cúi chào Binh Dương.
 
Đi tìm
 
Ngậm ngùi gió nội lang thang
Theo nồng hơi thở miệng vàng chưa quen
Trời xuân xanh xuống hẹn rằng
Sớm sương đổi lục chiều trăng thay hồng
Ngõ về em có nhớ không
Bóng vang đầu nước hình lồng cuối hoa
Từ ngao ngán hạc bay xa
Lá ngang ngửa rụng cây già cỗi thu
Chợt dừng cõi bắc phiêu du
Niềm ly biệt hận dặm cù đá se
Chợt giòng hoài cảm ven khe
Từ trong hang thẳm giậy đè đầu non
Mùa mây trên tháng năm còn
Ngày vui thứ nhất trái tròn sơ nguyên
Dâu Tần ngả nhánh nghiêng nghiêng
Ôi người cố quận nhìn em phương nào


Đá lạnh

 

Chạy dài đêm sầu đông tất tưởi bóng ma cuồng
quay loạn hồn chia cây lá chẳng nghe nhau mặt
đất chân mây mơ màng xưa xuân vũ thiết tha
gối mỏi con về

Người đóng cửa một lần xin hãy mở đèn khói kia
hương thở mộng con tan. Người sẽ nhớ đời xưa
giấc ngủ nọ canh chầy mười sáu tuổi khóc đêm.
Người hãy quên chuyện người con gái đó còn
đây con giữ đủ người mở xem con giữ được
chừng nầy có nói lại người rằng có nói

Con khóc ở bên khe đá rêu in buồn giữa dạ
tràn lan ngập nước sóng xanh sầu theo ủ rũ bên
con cũng sẽ nói rằng tuổi đời con tới đó nghe
sương trời bay lổ đổ bốn bên vây bốn phía một
mình con ở giữa con gục đầu tảng đá lạnh kêu
tên


Bờ xuân

 

Ánh sáng xa đâu gió cây mù mịt trăng trời vòng
cửa khép tiếng sóng vỗ ngoài linh hồn lạc bước
người em người chị người bạn người thù ngồi lại
bên nhau

Vào sâu không đợi nữa mong chờ từ buổi đó
nhầm lẫn rách nát xương da. Nhìn không nhớ
mặt vui buồn gánh nặng đá và vàng son và
phấn bên tơi bời cát bụi em ồ em! xin nắm lại
bàn tay

Bữa trước đi đâu ngày sau úa cỏ bờ tràng giang
im lặng gió thổi từ đầu non ải người lưng ngựa
yên cương hố thẳm vùi thây

Bữa trước đi đâu chạy nhìn không thấy chân và
chân gối và gối xương mỏi mệt trong một ngàn
nhịp bước trao lại cha ông. Một ngàn. Trăng
xanh đầu núi đếm lại giùm người nhắc lại với
con

Ai ngồi một trăm vòng quay xa biết mấy đêm
dài. Ngọn đèn dầu khóc sáng và chiều em chạy
bên hàng ngò bụi ớt luống cải nắng hống vào
trong tóc không khuây. Mùa xuân bữa trước
mùa xuân bữa sau mùa xuân bốn bên trong
hiện tại vây hãm tấn công đời hạnh phúc lạnh
như băng không làm sao nhúc nhích

Nắm hai bàn tay lại khi một trời sao đỏ lấm tấm
đập cánh bay qua


<!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->

Bữa nay

 

Em về giữa hội chiêm bao
Em về giữa bão giông nào đưa tay
Nghiêng vai đầm lệ hai mày
Miệng cười em gượng bụi dày mang mang

Tấm thơ ngây lỗi muôn vàn
Chàng quên ý thiếp trên đàng giao âm
Nỗi riêng cuồng loạn đêm rằm
Trăng hoa ngang ngửa lá nằm đã trơ
Những nghe đôi đóa từng giờ
Khi vào bỏ vắng khi thờ ơ ra

Em người xa lạ em xa
Xanh ngần tượng số xưa là thiên nhiên
Tạ từ đất trích quay nghiêng
Âm cơ giới hận đảo điên bao giờ


 Chào thu Lục Tỉnh

 
Trời thu dựng mây thu trời gió thổi
Trời thu vang em đứng đó nghe không
Con én liệng mùa xưa xuân nghẽn lối
Tâm tình em bối rối lệ lên hồng

Thu đô thị đã mây lần lừa phỉnh
Em cùng ta về Lục Tỉnh nghe không
Để nhớ lại lần xưa em đã định
Cùng ta đi ngó cỏ nội hoa hồng

Đây Mỹ Tho Cần Thơ Châu Đốc
Long Xuyên ơi và Sa Đéc em ơi
Trời kỷ niệm đi về trong đáy mắt
Thổi dư vang từ dĩ vãng xa vời

Thổi trăng núi từ Trường Sơn heo hút
Đèo Hải Vân con nai lạc trong sương
Con nai ấy xưa là "nai cao gót"
Em nhớ không trời đất vẫn như dường...

Ta dựng lại trời xuân trong chốc lát
Với thu mây mù xao xuyến nước xanh
Với ký ức của một thời ngan ngát
Em nhớ không? em quên vội sao đành

Chào Lục Tỉnh thu về xuân nức nở
Ở trong cây trong lá ở bên sông
Giòng nước chậm chần chờ con sóng chở
Còn không em? kỷ niệm ở bên lòng


Chiều

 
Em ngó buổi chiều buồn có phải
Buồn cũng như buồn những buổi chiều xưa
Tròng con mắt đã mỏi mòn có phải
Sắc của trời hương của đất lưa thưa

Những nhịp bước bên đường còn dội mãi
Vang về đâu không vọng lại hồi âm
Của réo rắt riêng một lần mãi mãi
Gió phương trời ù mộng giữa hoa tâm

Em hỏi mãi tuy biết lời đáp lại
Chẳng bao giờ thoả đáng giữa đời câm
Em ngó mãi những chiều về trở lại
Mang những gì về trong cõi trăm năm.
 
 
Chiều hôm phố thị
 
Chiều hôm phố thị
Em ngồi đếm lá bay chơi
Đèn khuya phố thị
Sao xưa sáng ở trên đồi cây rung

Những lời cũ kỹ
Một trời thu để nhớ nhung
Chuyện đời giản dị
Chiêm bao tay nắm vô cùng ngón tay

Chuyện đời có thế
Nỗi đời em có nhớ không
Em về đây để
Hồng nhan em hẹn hái bông cho đời

Một lần em lại bên người
Giữa ngày tháng bỏ năm trôi bên giòng
Mở hai hàng cỏ long đong
Mở hai môi mở tấm lòng xa xôi
Chiều hôm đếm lá cây rơi
Bên đèn phố thị thương đồi núi xa.
 
 
Vì sao khùng
 
Vì yêu dấu quá Nàng thơ
Với em vô tận nên ngơ ngẩn buồn
Thần tiên Thánh Phật bao dung
Hiểu lòng tôi lắm - tôi khùng vì thơ.
 
 
Nỗi lòng Tô Vũ
Kỷ niệm một đoạn đời 15 năm chăn dê
ở núi đồi Trung Việt
Nam Ngãi Bình Phú

Đồi tăm tắp chạy về ôm chân núi
San sát đồi phủ phục quấn núi xanh
Chiều xuống rồi tơ lòng rộn ràng rối
Trời núi đồi ngây ngất nhảy dê nhanh

Thôi từ nay tha hồ em mặc sức
Nhảy múa tung sườn núi vút giòng khe
Thôi từ nay tha hồ em mặc sức
Vang vang lên đồi núi vọng be be

Những bận nào
Tràlinh qua Dádừng Hòn dựng
Dùi Chiêng về
Phườngrạnh ngược Kherinh
Bao lần anh cùng chúng em lận đận
Bôn ba băng rú rậm luống rùng mình

Những bận nào
Quếsơn Rùrì con suối ngược
Nước trôi nguồn nước lũ xuống phăng phăng
Những bận nào mịt mùng mưa gió ướt
Đẫm thân mình co rúm lạnh như băng

Em nhớ hay không? hồn hoa dại cỏ
Những ngậm ngùi đầu núi canh khuya
Vàng cao gót nai đầu truông hãi sợ
Gió cây rung trút lá mộng tan lìa

Nhưng từ nay Giáp Nam anh đóng trại
Cố định rồi - em khỏi ngại ngày đêm
Dưới nắng mưa tha phương du mục mãi
Cay đắng từng, bùi ngọt mặn mà thêm

Chiều hôm nay bên chó vàng chễm chện
Anh lặng nghe em bé hé bên sườn đồi
Khoanh mấy vòng tay anh thoăn thoắt bện
Vòng cho em từng chiếc sắp xong rồi

Chiều đã xuống em đà no nê chắc
Huýt tù và! em xúm xít lại anh đeo cho
Mỗi chúng em mỗi vòng mây mỗi sắc
Lại mau đây! to nhỏ cổ anh so

Này em Đen chiếc vòng vàng tươi lắm
Này em Vàng chiếc trắng há mờ đâu
Này em Trắng chiếc hồng càng lóng lánh
Này em
Hoa Cà hỡi! chiếc nâu

Ngẩng đầu lên! dê ơi anh thong thả
Đeo vòng vào em nghển cổ cong xinh
Ngẩng đầu lên! đây lòng anh vàng đá
Gửi gắm vào vòng mây nhuộm tơ duyên

Ngẩng đầu lên nhìn anh mờ mắt lệ
Từ lần đầu vòng ngọc tuổi hai mươi
Trao người em trăm năm lời ước thệ
Đây lần đầu cảm động nhất mà thôi

Vòng em xong, vòng anh dành riêng chiếc
Dành riêng mình - dê hỡi hiểu vì sao?
Vì lòng anh luống âm thầm tha thiết
Gán đời mình trọn kiếp với Dê Sao

Nhìn anh đây các em Vàng Đen Trắng
Tía Hoa Cà lổ đổ thấu lòng chưa?
Từ từ đưa chiếc vòng lên thủng thẳng
Anh từ từ đưa xuống cổ đong đưa

Và giờ đây một lời thề đã thốt
Nghìn thu sau đồi núi chứng cho ta
Cao lời ca bê hê em cùng thốt
Hòa cùng lời anh nghẹn nỗi thiết tha

Và giờ đây hoàng hôn mờ chĩu nặng
Bốn bề tràn lan bóng mịt mùng sa
Xếp hàng ngay nhanh lên hàng ngũ thẳng
Rập ràng về bế hế rập ràng ca

<!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
Ngủ dài
 
Nửa đời bỏ lạc thâu canh
Nửa linh hồn bỏ nước xanh lên bờ
Khổ đau về chẳng hẹn giờ
Hoang liêu phố rộng bước hờ hững đi

Nửa nguời xa lạ người yêu
Nửa thân thể náo động liều lĩnh xương
Môi cười trong lệ mù sương
Niu trang hồng hạnh thu hường đã phai

Chập chờn Nữ Chúa so Vai
Mộng chiều Hy Lạp ngủ dài miên man.
 
 
Nghe
 
Cúi đầu nghe tạnh
Mưa chiều rừng gió đi mau
Con đường trăng lạnh
Hang rừng bông rụng hoa đau

Cồn xưa cỏ mọc
Lá sông chảy xuống chân trời
Chảy lên mái tóc
Một mùa thu gục bên tôi

Người kia đứng lại
Nghe trời đẩy xuống hai vai
Con đường thơ dại
Còn đây lá cũ một vài.
 
 
Ngày tản cư
 
Vội đi trong phút dùng dằng
Nhìn khe nhớ suối suối hằng nhớ khe
Tóc buông hàng liễu hai bề
Xoã vai từ độ sơn khê điêu tàn
Phố phường dựng bóng góp vang
Suối khe hồi phục hai hàng liễu buông
Bóng vàng hoe ở cuối hương
Cây hằng trổ ngọn môi hường tà huy

<!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
Tiễn chân
 
Thác đi lên ngọn núi già
Sông đi cuối bến giang hà gọi nhau
Người đi vết tạnh mùa sau
Nguồn xô dạt sóng mưa mau bãi chiều
 
 
Chiều chiều (I)
 
Một toà hun đúc khói điên
Lửa cuồng u giậy thiên nhiên hoe vàng
Sơ khai hỗn độn hai hàng
Dâng tờ giấy lục buộc rang ngày qua
Chiều nay ở phố quan hà
Gửi phường kết tập quận nhà năm năm
Ghé qua lễ hội đêm rằm
Đốt tờ chểnh mảng u tầm tương ma
Đêm tàn mộng mị trời xa
Đêm dài bất tận hằng nga hội đàm
 
Phố thu dịch chuyển
 
Người sẽ bảo sự đời từ đó
Sẽ bắt đầu đó sự đời đây
Hồn con giế lên đường sương có dọ
Phố hoàng hôn thôn lục ở nơi này

Người sẽ bảo sông đi từ độ
Sông đã lam vì sóng lục đã lam
Bờ bên tía vàng hoe sương lục nhỏ
Giọt hoàng hoa thạch lựu đã lên đường

Chú sẽ bảo rằng bến lam bờ lục
Thím lên đường đi chợ phố phồn hoa
Phường ở phía bên kia sông uốn khúc
Ở trong hang con vịt gọi con gà

Con gà vịt con ngỗng trời con thỏ
Con dê choai hoa cà tía con hươu
Con buồn ngủ lên bờ tìm quán trọ
Gió đưa con du nhạc đón con tườu

Con thuỳ liễu ở bên bờ đưa đẩy
Đón con em con út con bé choai
Con bồ bịch bâng khuâng con buồn ngủ
Con chiếu giường duỗi mộng khắp chiêm bao

Buồn Thu Phố suốt xuân xanh phơ phất
Sầu Phố Thu bến lục toả sương mờ
Xuân mười sáu suốt bến xuân chìm tắt
Một bài thơ gieo suốt tự bao giờ

Con ở lại ải quan làm cổ tái
Đón quan hà về quan ải cuối truông
Chờ con ngựa đầu thai về núi đá
Vách u hàn nham thạch rét run run

Nhìn xuống bến sông thu sầu Thu Phố
Mùa Dã Man hoa cỏ giậy hoe vàng
Rừng Cô Tịch từ đầu xuân đã dọ
Suốt tinh sương châu thổ hận khôn hàn

Tràng giang rộng ngược xuôi dòng lận đận
Sóng lim dim thu dẫn dỗ thu trùng
Thù tạc dạ tả diêu man dại mạn
Thảng như hà nha xỷ nhĩ như xung

Trùng ngữ tận chi ngôn chồn ngữ ngụ
Chồn Sa La về sa mạc đười ươi
Sầu Châu Chấu chết ruộng nương đồng lúa
Riêng một lần nói một lỡ mười mươi

Ôi con giế con dế mèn tự tử
Con giế xanh con giế lục giế vàng
Con tề vật trang chu con bướm bự
Con vô vi lão tử toét tuểnh toang

Con chó má nhà ma con bố láo
Con điêu tàn thy dựng bến trung niên
Con khỉ đột làm đười ươi áo não
Con võ vàng phế lụi trận mê điên

Con bịnh viện biên hoà cuồng dại mở
Con hàng rào chắn gió chận cây sương
Con nằm khóc nửa đêm sông bến dọ
Con xoay vần về nước đục khe mương

Bến tang hải bờ ta bà tả biến
Bến tang thương tưởng niệm Thệ Đa Rừng
Bến bờ bến bến lam sơn lục biển
Bến Sầu Đông man dại luống bao từng

Đêm buồn ngủ vẫn năm canh thao thức
Nhà ma ôi cửa quỷ gọi lên đường
Suốt bờ bến tràng giang xuôi ngược giục
Không bến bờ về đại hải vô phương

<!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
Sang mùa
 
Lục châu lục quận lục quần
Lục hồng lục tía lục từng đoá hoa
Thênh thang Lục Tỉnh Giang Hà
Thừa Thiên nhớ bến tỉnh Hà Năm Xưa
Tà xiêm phơ phất Gió Mùa
Áo cô thiếu nữ nô đùa Sang Xuân
Cuối năm sang bến chào mừng
Đầu năm nhớ mãi một vùng cuối năm

<!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
Sa mạc phát tiết
 
Em xin về giữa thiên thâu
Non ngàn lũng lạ nước đầu khe truông
Con chim sầu tuyết băng nguồn
Mở heo hút cỏ phơi truồng đá xanh

Trên vòm thời đại đi quanh
Bách quần quỹ đạo tan vành nguyệt hoa
Đổi hang hùm đuổi theo ma
Gãy đàn quỷ đực khóc òa quỷ nương

Em làm thôn nữ bờ mương
Dựng vòm cổng mọc cỏ vườn chăn hoa
Viễn phương là khách không nhà
Bó chân ngồi xuống nhìn ra thân mình

Chân trời trút lụy điêu linh
Kết vòng đổ quán xiêu đình rụng hiên
Đêm gầm bất tuyệt thiên nhiên
Càn khôn chết lịm dưới phiền sương gieo

Em xin về gót mang theo
Dấu sơ nguyên rộng mây trèo cửa thu
Duỗi thân thể muối sương mù
Ầm cơ giới hận thân tù chung thân

Thưa em trời chẳng cho gần
Đường vô hạn trắng tử phần ban trưa
Đêm vần vũ bạc phau xưa
Hồn sa mạc phát tiết mưa ra ngoài

<!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
Vớ vẩn
 
Đêm xuân phố chợ đông người
Riêng cô hàng xóm mua vui chùa chiền
Hoa xuân danh hiệu láng giềng
Mộng nghe hơi thở qua miền mây bay
Vu vơ ướm hỏi đêm dài
Tuần trăng hắc ám sau này ra sao
 
 
Thích Nhiên Thiêu
 
Cổng chùa lớp lớp khói un
Lửa khô hơn nước lửa buồn hơn tôi
Thể thân bồ tát thiêu rồi
Tụng kinh dưới đất trên trời mây bay


<!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->

Lá cây thu

Tặng mặc khách Vũ Khắc Khoan

Đường thu lá dọc lá ngang
Lá xanh Chợ Chị lá vàng Phố Em
Lá thu đường dọc cỏ mềm
Lá vèo ngõ trước lá thêm lục hồng
Lá Chợ Lớn Lá Sài Gòn
Lá về Thủ Đức lá cồn dặm xa
Lá mơ màng cựu Trung Hoa
Gọi hồn kim nhật như hà khứ niên
Đào hoa nhân diện vô duyên
Tao phùng giải cấu tao điên mất rồi
Tao còn tao ngộ tao ngồi
Ngó ra Mặc Khách nhận rồi Tao Nhân

<!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
 
Kỷ niệm Biên Hoà bịnh viện
 
Nhe răng gấu mộng cập kỳ
Beo phiêu hốt gọi nhu mỳ hùm thiêng
Rằng nay ngôn ngữ vô duyên
Mở ra vô cố lời điên cập kè
Một thằng chập chững ngóng nghe
Vành tai nhị hội ai đè thế ru
Cô nương kiều diễm tạc thù
Tồn sinh lẽo đẽo sa mù đi quanh

<!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
Hoàng hôn v bóng
 
Hoàng hôn vẽ mộng bùa lên sắc lá
Ôi Chiều Hôm, Ngươi vẽ lá hai hàng
Bình minh mọc lớp phiêu du về cuối
Gió quan hà tinh vũ tuyết quan san

Ta chắp nhặt mùi hương về quá khứ
Trả tương lai từ mật niệm khôn hàn
Về hiện tại lập tồn tương vãn tứ
Góp phù vân hồ hải kéo lên ngàn

Ta đã nhặt những mùa đông tháng giá
Ở dưới trời về thiên hạ xuân xanh
Người trao gởi bình minh xuân nơi má
Hồng nơi môi mắt lục liễu my mành

Ta đã hái từng cụm cây lãng đãng
Sầu phấn hương dị dị phất phơ xông
Ta đã nhặt nhành mai kia của đá
Và đã trao cho nham thạch phiêu bồng

Hai mắt ngó một lần cho một thuở
Đã nhìn muôn cho vạn một cho ngàn
Người đã hỏi hấp hô trong hơi thở
Đã điêu tàn sao vọng mãi dư vang

Buồng phổi giục phong lai về điền thổ
Và đã gào biển lục tới vân thiên
Về hội diện địa tầng đêm tịnh độ
Người có nghe suối tóc giục phi tuyền?

Ta đã gọi chiêm bao về mộng mỵ
Chắp ân tình cho nghĩa rộng tinh sương
Về tuế nguyệt bước ngao du tận mỵ
Người có nghe tang hải réo vô thường?

Ta chắp nhặt từng cơn mê cuộc tỉnh
Ta góp dâng từng trận đỏ phen hường
Xin từ giã ngữ ngôn tồn lập định
Và vĩnh ly tam lộ cuối con đường

<!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
Đêm Cố Quận <!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
Nắng Sài Gòn
Nắng Sàigòn nắng Sàigòn
Nắng tuôn Chợ Lớn mắt tròn chị em
Mưa tuôn chợ nhỏ môi mềm
Giọt gieo đủng đỉnh đầu thềm cuối sân
Nắng mưa phố chợ về gần
Tóc mây nón úp mộng tần ngần xoay
Nắng vàng rộng ngực gầy vai
Nở nang vóc liễu sương cài hình dong
Chân mây réo rắt đèo bòng
O bồng gió giục ngược dòng nắng tuôn.

<!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
Bờ tn sinh (I)
Trăm năm trong cõi sinh tồn
Cá bờ mương nhảy xô hồn xuống hang
Biết bao là gái lộn đàng
Nhớ nhung như nhớ lang thang mây chiều
Ôm đầu tức tưởi đổ xiêu
Cánh tồn hoa hoạt hiện nhiều lửng lơ
Một ngàn cỏ lá cồn trơ
Đẩy ngang ngửa nhịp nước cờ chiêm bao
Giấn thân thể giấn bước vào
Sịch mành sực tỉnh hàng rào chắn ngang

<!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->
 
Bờ tn sinh (II)
 
Bây giờ con chuột lạc đường
Trút dâu biển dưới gậm giường của em
Thấy trăng sáng ở ngoài thềm
Nhớ xa xôi những thác ghềnh đổ sông

Mùa ve mưa lũ kiếm chồng
Gánh nhan sắc nặng tấm mồng một giêng
Chàng heo hút đợi đầu hiên
Thiếp đờ đẫn đóa mộng huyền lắt lay

Điêu linh một cuộc ai bày
Bốn chân giường sập tội này tại ai

<!--[if !supportLineBreakNewLine]-->
<!--[endif]-->