Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Năm, 17 tháng 9, 2015

Mưa vẫn mưa bay...

(Rút từ facebook của Lưu Trọng Văn)

Mất rồi cái thương hiệu mưa Sài Gòn – mưa vụt, mưa nhoáng. Giờ mưa thúi như Huế mệ, thúi đất, thúi giời.

Dù sao chia tay tháng cô hồn mà có mưa, quyến luyến, cái nỗi cô của hồn cũng vợi.

Chùa Vĩnh Nghiêm.

Xối.

Tiếng chuông chùa ướt sũng.

Cay mắt không chỉ vì a xít đẫm trong từng giọt mưa mà còn cay mắt vì ngẫm cái sự đời ru rú trong cái Tháp mộ sau chùa.

Bao người đến viếng chùa ngày rằm, ngày lễ Phật, khói hương nghi ngút, nhưng Tháp mộ vẫn hiu hắt, lạnh, bụi, màng nhện, những con thằn lằn trườn thụt ra thụt vô rình tình hoặc rình muỗi. Có một thế giới riêng ở đây.

Hãy nghe:

Hãy cho tôi một tinh cầu giá lạnh

Một vì sao trơ trọi cuối trời xa

Để nơi ấy tháng ngày tôi lẩn tránh

Những ưu phiền, đau khổ với buồn lo.

Hãy nghe:

Ta cùng nàng nhìn nhau không tiếng nói

Sợ lời than lay đổ cả đêm sâu,

Đôi hơi thở tìm nhau trong bóng tối.

Đôi linh hồn chìm đắm bể U Sầu.

Hãy nghe:

Tôi có chờ đâu có đợi đâu

Đem chi xuân lại gợi thêm sầu?

Với tôi tất cả như vô nghĩa

Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau.

Ai đâu trở lại mùa thu trước

Nhặt lấy cho tôi những lá vàng

Với của hoa tươi muôn cánh rã

Về đây đem chắn nẻo xuân sang.

Thôi thôi, thơ ông buồn quá ông Chế ơi!

Để tôi đọc tiếp, ông Vũ à!

Thôi để tôi đọc câu kết cho nhanh:

Chao ôi mong nhớ, ôi mong nhớ

Một cánh chim thu lạc cuối ngàn...

Vậy ra ông vẫn còn thuộc thơ tôi à?

Thuộc chứ.

Vậy thì tôi cũng thuộc thơ ông.

Ông đọc đi!

Em ơi! Lửa tắt bình khô rượu

Đời vắng em rồi, say với ai?

Ngoài trời vẫn mưa đấy. Cô hồn mắc mưa chả chịu rời cái tháp này. Thôi, ông đọc thơ của ông đi, tôi thích nghe cái giọng Nam Định của ông đọc thơ.

Nghe nhá:

Say đi em! Say đi em!

Say cho lơi lả ánh đèn...

Nghe nhá:

Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa

Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh

Bể vô tận sá gì phương hướng nữa

Thuyền ơi thuyền, theo gió hãy lênh đênh.

Lũ chúng ta đầu thai nhầm thế kỉ

Một đôi người u uất nỗi trơ vơ

Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị

Thuyền ơi thuyền! Xin ghé bến hoang sơ.

Bỗng trong Tháp bật lên tiếng khóc.

Má ơi sao má lại khóc?

Hoan và  Chương à, nghe hai con đọc thơ, làm má nhớ thằng Xuân Diệu con trai của má quá. Má nhớ lần cuối cùng nó vô thăm má, nó khóc, nó bảo cả thời trẻ của nó làm biết bao bài thơ tình cho các cô nàng đẩu đâu mà không có một bài thơ nào làm cho má.

Đời gọi nó là ông vua thơ tình hả các con? Vua mà làm chi? Tình mà làm chi?

Nhưng đọc thơ của nó má thêm thương nó. Như vậy là nó làm thơ cho má rồi phải không các con?

Thương lắm – Hôm nay, trời nhẹ lên cao, tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn.

Lúc xa nó má thường đọc thơ của nó để nhớ nó – Không gian như có dây tơ, bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tiêu.

Thôi, hình như có ai vô? Mưa gió vầy...

Chào bà! Chào hai chú!

Cháu đây.

Chú Vũ Hoàng Chương à. Cháu nhớ mãi lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cháu gặp chú. Khánh Hội, mưa, cha  mạ cháu và cháu đi tìm chú ngay sau ngày đất nước thống nhất. Cha cháu và cháu leo cái cầu thang gác xép, chú ngồi gầy nhom bên đống sách. Thấy cha cháu chú sững sờ một lúc rồi đọc câu thơ của cha cháu:

Đêm nay họa có mình ta

Đốt hương trầm cũ chờ ma dạo đàn.

Rồi chú nói, Lư ơi còn nhớ câu thơ của mình không?

Chiều tàn trong ngõ hẹp

Mưa lùa căn gác xép...

Thế rồi cha cháu và chú ghì ôm nhau sau 30 năm xa cách.

Chú Chế Lan Viên ơi, cháu đây.

Tổ quốc ta có bao giờ đẹp như thế này chăng?

Chưa đâu, và ngay cả những ngày đẹp nhất

Khi Nguyễn Trãi làm thơ và đánh giặc

Nguyễn Du viết Kiều đất nước hóa thành văn.

Đừng, đừng đọc nữa cháu!

Chú ơi, cháu đã lớn lên trong những câu thơ như thế.

Chú bảo rồi...

Cháu xin lỗi chú đã làm chú khóc.

Tại sao đọc thơ buồn mà con không khóc, còn đọc thơ hừng hực tự hào con lại bật khóc hu hu hả Hoan?

Con khóc làm má lại nhớ câu thơ này của Xuân Diệu thằng con trai của má.

Không gì buồn bằng những buổi chiều êm

Mà ánh sáng mờ dần cùng bóng tối...

Mưa. Vẫn mưa.

Mưa vẫn  mưa bay trên tầng tháp cổ.

Dưới mái hiên nhà ai, một cô nàng búng búng hạt mưa hát.

16.9.2015.

Tại Tháp mộ sau chùa Vĩnh Nghiêm nơi yên nghỉ của nhà thơ Chế Lan Viên, nhà thơ Vũ Hoàng Chương và thân mẫu cùng em trai nhà thơ Xuân Diệu.

Chiều mưa.

Hoan là tên thật của nhà thơ Chế Lan Viên.