Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Ba, 22 tháng 9, 2015

Có phải tôi đã sai?

Bạch Cúc

Đêm càng về khuya thì nỗi buồn trong tôi càng trĩu nặng, tôi chẳng biết giải tỏa nỗi lòng mình thế nào ngoài việc trải những tâm tư rất thật của mình lên trang viết, có ai thấu hiểu được sự cô độc và bế tắc của tôi lúc này?

Bạn hãy công tâm nói thẳng và nói thật với tôi đi, có phải tôi đã và đang sai?

Tôi sai bởi chính tự tay tôi tự cởi bỏ sự u mê, ấu trĩ của mình để nhìn thể chế chính trị này, xã hội này, thời cuộc này bằng một con mắt hoàn toàn khác những gì người ta ép tôi học và nhồi nhét vào đầu tôi từ tấm bé!

Tôi sai bởi tôi không còn chút sợ hãi, tôi dám viết, dám nói thật những suy nghĩ của mình về tất cả những hiện thực đang xảy ra mà lương tri và lương tâm tôi không cho phép tôi được tiếp tục im lặng!

Tôi sai bởi tôi thấu cảm được những đớn đau của những phận người khốn khổ quanh mình và tôi thả bay nỗi đau đó trên những trang viết để đánh thức từ tâm của cộng đồng hoặc ít ra cũng giúp họ hiểu rằng họ đang hưởng may phúc hơn rất nhiều những phận đời khác…

Tôi sai bởi tôi thật sự mong muốn đất nước này, xã hội này phải thay đổi, đừng tiếp tục một con đường mù mịt mà cuối con đường là hố sâu sẽ biến cả dân tộc này trở thành một dân tộc bất hạnh!

Tôi sai bởi tôi bế tắc, chỉ còn biết lặng câm với tiếng khóc nấc của mẹ, tiếng chì chiết của anh chị, trở thành đứa con bất hiếu bỏ ngoài tai những lời can ngăn, van xin của cả gia đình…

Tôi sai bởi tôi là một người mẹ, một người mẹ mà lại nhẫn tâm bất chấp tương lai của con mình, để đơn độc dùng ngòi viết phơi bày những bất công của xã hội… Biết đâu, chính đứa con bé bỏng của tôi sẽ là người đầu tiên phải lãnh nhận sự thiệt thòi, bất công từ người mẹ của mình…

Có phải tôi đã thật sự sai?

Nếu thế, tôi chẳng còn mong ai thấu hiểu và đồng cảm với mình, tôi chỉ muốn nói riêng với con tôi rằng:

"Con yêu, nếu thật sự chẳng may con phải đơn độc trên đường đời, thì con ơi đừng sợ! Mẹ tin rằng cuộc đời và người đời sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với con, bởi:

Trái hạnh phúc mẹ không hái cho riêng con…
Mà là... cho cả cuộc đời!”

Nguồn: https://www.facebook.com/Bachcuc.kimchi?fref=nf