Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2015

Ngẫu hứng Trần Tiến 6

Mường Then lại gọi là Mường Thanh. Đúng là bọn người Kinh dở hơi, chả biết gì, mới đọc chệch ra như thế, mới chui rúc trong đô thị, huênh hoang với cái văn minh đầy bệnh tật như thế.

Then là trời, nơi Người nhà Trời đáp xuống, bác Võ Nguyên đại thắng là vậy. Khẩu súng của Bác hợp với lòng Then, lòng trời.

Bọn người Kinh lại ngu thêm một lần nữa. Gái Thái bước ra từ hoa ban mà đến ở chơi với trần gian, đứa nào máu dê tưởng dễ chơi, làm một “choác” rồi “phắn”. Cả đời sẽ khốn nạn. Then phạt là cái chắc.

Vậy mà cái đất này cũng mường “thanh” thật. Khí của xứ nhà trời, có khác. Thể dục buổi sáng ở đây là nhất quả đất. Đi bộ nơi tiên cảnh, chẳng còn muốn về viết cho em nữa, Lập à.

Anh có ý mời những người bạn trên này về Hà Nội, về Sài Gòn chơi cho biết. Họ chỉ cười cười lịch thiệp. Cũng đúng thôi, đi cho biết, chứ dại gì ở nơi ngột ngạt, bẩn thỉu và lắm chuyện lừa đảo của người Kinh.

Lại nhớ kẻ chịu chơi Alecxi Zorba của Hi Lạp. Nếu hắn có phúc được đến đây, thế nào cũng sưu tầm ship gái hoa ban, ăn gạo nhà trời, uống rượu chít,  rượu ong đất và ngụp lặn dưới dòng suối trong veo Nậm Rốm.

Ừ mà thôi, ở đâu quen đó. Uống rượu với người bản xứ thật thà và hiếu khách lắm lúc cũng thấy mệt. Cứ uống một chung rượu là một cái bắt tay, bắt tay xong là nắm xôi mời. Rõ ràng thấy người chuốc rượu vừa ở toa lét ra, chưa rửa tay. Chung rượu thì bé xíu, một chục chung mới bằng một tách uống trà dưới xuôi. Uống và rót, và bắt tay cả buổi, đâu có nói được với nhau câu gì. Hì…

Nói vậy cho vui, nhưng anh cũng thèm một mẩu đất nơi này lắm. Đưa vợ con lên lánh nạn hồng thuỷ. Đất Điện Biên cao ngót 500 mét cơ mà, nước dâng đâu tới.

Hai năm nữa thôi, một vệt sao chổi lướt qua bầu trời. Các nhà thơ chưa kịp mơ thì ngôi sao dừng lại, làm một mặt trời thứ hai, màu xanh dương.

Âm dương nằm ngang, ngũ hành nằm dọc

Em chưa biết đọc, em nằm nghiêng

Em vẫn nằm nghiêng đón mặt trời xanh

Em đợi anh….

( Bài hát Ra ngõ tụng kinh của anh)

Chưa kịp ngắm màu xanh dương huyền hoặc thì nước biển đã chạy ngược lên tận chân dãy Hi Mã Lạp Sơn. Đất nhà trời vẫn yên bình. Các nàng tiên lại chui từ hoa ban ra, cười cười, phạt bọn chơi gái xong dám quất ngựa truy phong.

Ca li pho nhia chìm trước, Nhật bản - Philipin chìm theo. Mình vẫn còn thời gian để phóng xe lên đây trốn con sóng hồng hoang.

Thôi đành, lại uống, lại rót, lại bắt tay. Thôi đành lại bắt tay, lại uống, lại rót.

Cái chung rượu thì bé xíu…