Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

Thơ Trần Minh Phi

Phố nhỏ cây cao

Anh không quên

Phố nhỏ hàng cây cao

Hương quỳnh đêm, quán nhạc, ly rượu mùi

Góc vườn nhỏ mùi lan với mùi táo

Mùi sa-ry nũng nịu màu môi em

Anh không quên

Vị mưa quá êm đềm

Góc phố vắng

Hàng đêm đèn le lói

Chiếc xích lô quay về đường hoa sứ

Nơi em về

Phố nhỏ hàng cây cao

Anh không quên

Chiếc áo trắng tan trường

Những giấc mơ lãng mạn giảng đường mưa

Trang giấy trắng

Cành hoa hôn giấy trắng

Của vui buồn

Phố nhỏ hàng cây cao

Anh không quên

Giường ấm gối mền êm

Em cho anh nhiều đêm nhiều yêu dấu

Ly rượu mùi, mùi táo với mùi lan

Anh cho em cũng bằng trang giấy trắng

Của vui buồn

Phố nhỏ hàng cây cao

Anh không quên

Ngày cho hết êm đềm

Căn nhà nhỏ mùi hoa với mùi bướm

Mưa nửa đêm

Hai đứa ngồi bên cửa

Trông ra đường

Phố nhỏ hàng cây cao…

Khung cửa bốn mùa

Ở ngoài là bốn mùa thay đổi

Tôi ở trong này – ở tận trong tâm hồn tôi

Để nghe lấy thanh âm của đoá hồng thoáng mất

Có khác chi chim trời buổi sáng

Có khác chi những giấc mơ con người

Và thời gian và bụi mờ

Bốn mùa thay đổi

Hình bóng qua khung cửa tôi cũng đổi

Và tâm hồn tôi thay bao mùa áo

Nhưng đã lâu – đã lâu

Em qua với ánh mắt rơi vụng

Với mái tóc với bàn chân nhún nhẩy hội hè

Với bóng dáng những đường nét hoan ca

Qua khung cửa như biển sâu trào sóng

Tôi đã nghĩ đến nỗi quí báu mong manh

Tình yêu và giây phút cận kề hạnh phúc

Nhưng trên nước mắt em vừa để lại

Tôi đang nghe giọng cười thuỷ tinh

Của đứa bé vừa chạy qua hớn hở

Mỗi buổi sáng cửa phòng tôi vẫn mở

Với bốn mùa thay đổi

Những mộng mơ con người

Em

Tôi gửi cho em nỗi buồn này

Như lời hẹn hư vô

Em dịu dàng, em của tôi

Ngày tháng ấy gợn buồn lên tiếng hát

Với em

Dưới ánh đèn màu

Năm tháng bâng quơ

Đêm dài hụt hẫng

Cuộc đời lên hương rồi trôi tuột mõi mòn

Chiếc ly sứ trà

Con gấu nhồi bông

Mấy chiếc gối vương tóc hương nồng

Em dịu dàng, em của tôi

Ngồi ở đó với thân hình nóng bỏng

Đôi mắt dài, vầng trán mê man

Tôi không hiểu sao mình đã nỡ

Cười lạnh lùng trước nước mắt xanh xao

Em buồn bã,em rồi xa bóng

Ánh đèn mờ tôi khát gọi tên em

Em dịu dàng, em của tôi

Thân xác của trăm ngàn loài ong bướm

Nghiến ngấu như cuồng

Cào cấu mê điên

Mà tâm hồn còn xanh còn ngát

Rất trong lành hay khóc hay thương

Ngày tôi đến cũng ngây cũng dại

Cũng yêu đương mềm yếu với ghen tuông

Tay còn trắng chẳng mang nàng đi nỗi

Lòng nhỏ mọn rủa nguyền cùng nhục mạ

Tôi mới hiểu chỉ khi mình đã mất

Em dịu dàng, em của tôi

Tôi gửi cho em cuộc tình này

Vì hẹp lòng không giữ được trong tay

Mặc tôi khóc bây giờ em đã ngủ

Rất yên lành trong vĩnh cửu bao la

Để tôi lại với cuộc đời nhỏ mọn

Với mặt người như chó sói thơ ngây!

Tác giả gửi Văn Việt.