Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

Thơ Lê Vĩnh Tài

Thơ Lê Vĩnh Tài

unnamed

Nhà thơ Lê Vĩnh Tài

Tác giả gửi cho Văn Việt chùm thơ viết về những tiếng vỗ tay một thời…

Xin giới thiệu cùng bạn đọc.

Thơ ngày xưa không phải là những tiếng vỗ tay

Mà là chữ giữa những ngón tay

Mềm mại luồn trơn

Như rắn

Nên nhiều khi tức mình

Người ta nhắm vào thơ

Mà bắn

Thơ ướt như cái lưỡi

Mềm mại vào sâu

Chạm nhẹ mà đau

Nên nhiều khi người ta nhắm vào thơ

Rất lâu

Có khi bay sượt một mảnh da đầu

Khi không có ai vỗ tay, thơ ngồi lắng nghe mưa

Đừng vỗ tay

Ánh sáng của bước chân, một làn mưa bụi mỏng

Mưa bụi là không khí, không khí là thời gian

Ngày đã ra đi, đêm còn chưa đến

Xung quanh chỉ còn một đám sương mù

Đừng vỗ tay

Hãy lắng nghe thơ như bạn lắng nghe mưa

Nghe những gì thơ nói

Với đôi mắt mở vào bên trong giấc ngủ

Thơ đang mưa như bước chân rất nhẹ

Một tiếng rì rào của âm tiết

Ngôn ngữ không còn trọng lượng

Thời gian nhẹ tênh chỉ nỗi buồn là nặng

Đừng vỗ tay. Im lặng

Lắng nghe thơ như lắng nghe mưa

Cơ thể của thơ là hơi nước

Gương mặt của thơ là bóng đêm

Tiếng vỗ tay của bạn làm ướt thơ

Tiếng vỗ tay của bạn làm cháy thơ

Tiếng vỗ tay của bạn làm mờ ánh mắt của thơ

Lắng nghe thơ như lắng nghe mưa

Năm tháng trôi qua khoảng khắc nào còn lại

Bạn phải nghe tiếng bước chân của những người xung quanh

Họ không phải ở đây không phải ở đó

Bạn hãy lắng nghe họ

Những tiếng khóc im lặng

Vẻ đẹp của sự lặng im thua thiệt

Thời chữ nghĩa mất ngôi

Không phải lúc đó mà là bây giờ

Những tiếng kêu Mở Miệng

Lắng nghe tiếng bước chân thời gian

Những nơi bạn giả vờ không biết là đâu

Họ đang nói lời của máu

Lắng nghe mưa đang chạy

Đêm nay mưa nhiều hơn tiếng vỗ tay

Nhiệm vụ của bạn là trang giấy này

Mà bạn đang lật qua

Đang chứng giám

Bạn đừng có vỗ tay

Đừng vỗ tay, thơ vẫn đang phân vân giữa ra đi và ở lại

Ngày từng có

Một tình yêu im lặng của chính mình

Chiều đang thu lại trên một cái lá mỏng

Nơi mà thế giới này toàn cát bụi đá rơi

Bạn cứ việc vỗ tay kêu trời

Tất cả nhìn thấy và hiểu

Gần như không còn ai xúc động

Chỉ tức giận

Và đau

Vỗ tay vỗ tay hơi lâu

Giấy sách bút chì và những bài thơ cũ

Bạn chỉ còn lại hình bóng của cái tên

Lo mình bị gạch trong lá phiếu

Bạn không còn lo chữ nghĩa mất thiêng

Bạn chỉ sợ mất quyền

Ngồi vào ghế người ta sẽ tôn thờ

Hay tôn lờ đờ

Vì cũng mệt

Thời gian đập nhịp rộn ràng

Trong một nhịp không bao giờ khác đi của mạch máu

Ánh sáng hắt lên bức tường thờ ơ, thơ

Như một vở kịch ma quái

Thơ nhìn thấy mình ở giữa một con mắt

Không phải quái vật không phải dị nhân

Một cái nhìn đăm đăm

Vào bản thân mình trống rỗng

Thời điểm chia ly. Bất động

Ở lại và ra đi

Bạn có còn lại một chút gì

Ngày xưa bạn từng có…

Tác giả gửi Văn Việt