Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Chủ Nhật, 9 tháng 7, 2017

Chùm truyện cực ngắn của Lê Khải

Chúng giống những giọt nước mà một người đang đi giữa sa mạc cố giải cơn khát bằng cách bám vào trí tưởng tượng.

Nó không làm tan cơn khát nhưng có thể giúp người đang khát sống ráng tới một cơn mưa...

Xin giới thiệu đến các bạn chùm truyện cực ngắn của Lê Khải.

Văn Việt


1.

Thiên nga

Con thiên nga bị trúng tên, rơi xuống mặt hồ, cánh đập vô vọng lên vũng nước tối đen.

“Em có nghe thấy khi áp tai vào ngực anh?”.

‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍

2.

Déjà vu
‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍

Một sớm mùa xuân, hắn tựa mình trên ghế đọc cuốn Đi tìm thời gian đã mất. Ngước mắt nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường. Đồng hồ đứng, chỉ 10g15.

Mười năm sau, cũng một sớm mùa xuân, hắn tựa mình trên ghế đọc cuốn Đi tìm thời gian đã mất. Ngước mắt nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường. Đồng hồ đã được lên dây, điểm 10g15.

“Không biết hắn đang là mười năm về trước hay hắn đang là mười năm về sau, mọi thứ vừa mới kết thúc hay mọi thứ chỉ vừa mới khởi đầu, thời gian là thật hay chỉ là ảo ảnh?”.

Hắn gấp sách mông lung.

‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍

‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍

3.

Vận tốc của thời gian

‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍

Khi tôi tương tư về em, thời gian trôi qua thật chậm, tôi có thể thấy trái bóng của tụi trẻ dưới sân bay đi với tốc độ rùa bò. Khi tôi ngồi bên em, thời gian lại trôi qua thật nhanh, trước mắt tôi cây cối đổi màu, đơm hoa và kết quả. Khi tôi ôm hôn em, thời gian lại đứng yên một chỗ, ta hôn nhau trong vòng tay, quên đi ngày tháng, rồi người ta đặt chúng ta vào viện bảo tàng, như một tác phẩm điêu khắc bằng đá của Brancusi.

‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍

‍‍‍‍‍‍4.

Thứ tôi cần

‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍

Bây giờ thứ tôi cần

là một thành phố, một người tình

và ít tiền tiêu vặt.

‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍
‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍

5.

Hóa giải
‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍

Có nàng công chúa xinh đẹp mê man ngủ trong rừng, đợi chờ người nàng yêu đến hôn và đánh thức. Hơn một trăm năm qua, không biết bao nhiêu hoàng tử đã tìm đến, đã hôn, van xin nàng thức giấc, nhưng tuyệt nhiên nàng không hề mở mắt. Cuối cùng, lời nguyền của nàng cũng được hóa giải, nhưng không phải bởi nụ hôn của một chàng hoàng tử, mà của cô công chúa từ vương quốc xứ láng giềng.

‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍
6.

Người dưng
‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍

Trên chuyến xe lửa chạy từ thành phố về nông thôn, có ba người xa lạ cùng ngồi chung trên một toa tàu. Một gã luật sư giàu có, một người phụ nữ và một tên sát nhân. Người phụ nữ vô tình đánh rơi chiếc ví, gã luật sư cúi xuống nhặt và trao cho cô, cô mỉm cười biết ơn nhìn hắn. Mọi thứ không thoát khỏi cặp mắt của tên sát nhân…

Cùng với những oái ăm mà cuộc đời mang đến, người đàn bà cuối cùng sẽ kết hôn với gã luật sư, và tên sát nhân, không ai khác, chính là kẻ sẽ tìm đến và kết liễu cuộc đời của họ trong một đêm mưa gió kinh hoàng…

Nhưng đó là chuyện của tương lai, còn lúc này đây, thời gian vẫn mang nét mặt thanh bình của nó; ba con người vẫn ngồi trong im lặng, chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình. Ngoài trời cây cối vẫn xanh, chim vẫn hót, mây trắng vẫn nhởn nhơ bay và chuyến tàu chở số phận của họ hun hút lao vào tương lai…

‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍

7.

Giáng sinh

‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍

Tuyết rơi trắng mặt đường; có tiếng chuông gió lách cách chạm vào nhau; đêm Mùa vọng cuối cùng, Chúa Nhật tuần lễ thứ tư trước Giáng Sinh. Tôi đi thăm hỏi những người cô độc trong thị trấn. Tuyết phủ khắp nơi và trời thì lạnh giá.

Căn nhà cuối cùng tôi ghé vào là của một góa phụ. Chồng bà mới chết được có hai tuần. Bà đang chuẩn bị bữa tối. Đèn nhà bà sáng quá, sáng ở mọi căn phòng. Ánh sáng làm bà bớt cô đơn. Những đứa con bà đang ở xa, bây giờ có lẽ đang vui vẻ quây quần bên gia đình của chúng. Tôi nán lại không lâu. Lúc đưa tôi ra cửa, bà nắm lấy tay tôi rồi bật khóc. Tôi cúi đầu im lặng. Tôi nghĩ về mẹ tôi. Nơi xa…

Tôi một mình. Cô độc.

Đêm nước Đức yên tĩnh và buồn.

Trên đường tuyết vẫn rơi.

‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍
‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍

8.

Tiếng mẹ đẻ

‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍

Hắn xem nước Đức như quê hương của hắn. Hắn yêu nước Đức, yêu con người, văn hóa và ngôn ngữ Đức. Hắn là một người tị nạn có thể gọi là thành công trong xã hội Đức. Từ hai bàn tay trắng hắn đã xây dựng cho mình một cơ ngơi mà ngay cả người Đức cũng phải ngưỡng mộ. Bằng sức mạnh ý chí, hắn đàn áp những cảm xúc hoài niệm về quá khứ khổ đau của mình. Quên lãng là tôn chỉ sống của hắn. Rồi một đêm nọ, trong giấc mơ hắn thấy mình hoàn toàn quên tiếng mẹ đẻ. Bất lực, hắn cố gắng nhưng không thể nhớ được một từ. Tỉnh lại, hắn chạy vội vào phòng khách, với tay lấy xuống một cuốn sách và đọc. Hắn đọc bằng tiếng mẹ đẻ, đọc to thành tiếng, từng chữ một, trong ánh đèn mờ, vừa đọc vừa khóc. ‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍
‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍
‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍

9.

Ruột thịt

‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍ ‍‍‍‍‍‍ ‍‍ ‍‍

Họ là hai kẻ sinh đôi, chết trong khi chiến đấu. Người anh bị bắn trên mặt trận phía Đông, gần biên giới Ba Lan, còn người em bị đâm chết trên mặt trận phía Tây, đâu đó ở vùng Flanders miền Bắc nước Bỉ. Xác họ được người dân trong vùng chôn cất sơ sài. Rồi từ mồ của họ mọc lên những bông anh túc đỏ thắm. Mỗi khi có cơn mưa dông đi qua ngôi mồ của người em, thời trên ngôi mồ của người anh những cánh hoa cũng tả tơi như có người giẫm đạp.