Danh ngôn

Trong mọi cộng đồng, chúng ta cần một nhóm thiên thần gây rối.

We need, in every community, a group of angelic troublemakers.

(Bayard Rustin – trích bài phát biểu tại New York City 1963)

Trong mọi trường hợp, chắc chắn rằng sự thiếu hiểu biết, đi kèm với quyền lực, là kẻ thù tàn bạo nhất có thể có của công lý.

It is certain, in any case, that ignorance, allied with power, is the most ferocious enemy justice can have.

(James Baldwin - No Name in the Street 1972)

Các cuộc cách mạng và các cá nhân có thể bị giết hại, nhưng bạn không thể giết chết các ý tưởng.

While revolutionaries and individuals can be murdered, you cannot kill ideas.

(Thomas Sankara, một tuần trước khi bị ám sát, 1987)

Không có cảm giác nào cô đơn hơn việc bị chính đất nước mình trục xuất.

There's not a more lonely feeling than to be banished by my own country.

(Kiyo Sato – Kiyo’s Story 2009)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Tư, 12 tháng 6, 2024

Thơ Linh Văn

Ba đoản khúc về biển

 

I.

chúng ta đến nơi đã bắt đầu

để nhìn nắng rút lui như sóng

khi “biển" và "chân trời" là những tính từ

viết câu thơ của đêm lên cát

thời gian gửi cho anh địa chỉ

phế tích của một ngọn hải đăng:

anh nói "chúng ta"

nghĩa là ánh sáng thân thể chúng ta rọi xuống

từ xa thẳm kiếp nào

 

em vừa hỏi điều chi

lời như sao rực rỡ

trước trăm năm mọi đáp hồi vô nghĩa

 

im lặng đã là thứ phép màu

làm ra đêm mênh mông

và tình yêu

và biển

và những thế kỷ dài chờ đợi

 

một tiếng người

một tiếng nói rạng đông

 

II.

em ngoảnh mặt về phía tối

giờ này

bờ bãi đã là dải xám mờ

giam hãm những vương quốc thinh lặng

 

biển hiện ra trước anh

gần và xa

rợn ngợp và nhỏ nhoi

với cái bóng của em

cùng một lúc đang vẽ để xoá đi

những ưu tư vĩnh cửu

 

khoảng cách từ tiếng gọi trên bờ

đến im vắng nơi đây

đo bằng thứ kỷ hà vô hình dưới nắng

nhưng hiển lộ khi màn đêm buông xuống

bài thơ này điền vào đoạn ở giữa chúng ta

một ảo giác sóng

và bởi thế

nó biến mất khi qua vùng biển lặng

 

em ngoảnh mặt về phía tối

giờ này

biển là thứ anh không thể thấy

hoặc là thứ duy nhất anh còn có thể

trong tưởng tượng về kẻ đầu tiên đã can đảm rời khỏi dải lục địa

 

III.

đôi khi anh nhớ một câu thơ về biển

một chấm nhỏ vô vọng ngoài khơi xa

một cánh buồm

giữa rợn ngợp kí ức về những ngày tháng cũ

 

cái xác cuộc tình

làm đầy thêm khoảng trống của người tình đã mất

biển làm đầy thêm nỗi nhớ của anh

những di chỉ lênh đênh trên một mảnh ván thuyền

 

muối đã ăn mòn tất cả:

biển và thềm lục địa

kí ức vẫn là dòng dung nham chảy qua

thế kỉ này xóa bỏ chúng ta dưới từng lớp sóng

 

còn lại sương mù ở đây

phủ xuống đoạn cuối bài thơ này

nơi biển và trời chỉ là những khái niệm

có thể một cái kết mơ hồ về sự thật

có thể không

 

biển sẽ chết trước khi kịp biết

 

                                          L. V