Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

“Thế giới này, như nó đang được tạo ra, là không chịu đựng nổi. Nên tôi cần có mặt trăng, tôi cần niềm hạnh phúc hoặc cần sự bất tử, tôi cần điều gì đó có thể là điên rồ nhưng không phải của thế giới này.”

Ce monde, tel qu’il est fait, n’est pas supportable. J’ai donc besoin de la lune, ou du bonheur, ou de l’immortalité, de quelque chose qui ne soit dement peut-etre, mais qui ne soit pas de ce monde.

(Albert Camus, Caligula)

.

“Tất cả chúng ta, để có thể sống được với thực tại, đều buộc phải nuôi dưỡng trong mình đôi chút điên rồ.”

Nous sommes tous obligés, pour rendre la realite supportable, d’entretenir en nous quelques petites folies.”

(Marcel Proust, À l’ombre des jeunes filles en fleurs)

.

“Nghệ thuật và không gì ngoài nghệ thuật, chúng ta có nghệ thuật để không chết vì sự thật.”

L’art et rien que l’art, nous avons l’art pour ne point mourir de la vérité.” (Friedrich Nietzsche, Le Crépuscule des Idoles)

.

“Mạng xã hội đã trao quyền phát ngôn cho những đạo quân ngu dốt, những kẻ trước đây chỉ tán dóc trong các quán bar sau khi uống rượu mà không gây hại gì cho cộng đồng. Trước đây người ta bảo bọn họ im miệng ngay. Ngày nay họ có quyền phát ngôn như một người đoạt giải Nobel. Đây chính là sự xâm lăng của những kẻ ngu dốt.”

Social media danno diritto di parola a legioni di imbecilli che prima parlavano solo al bar dopo un bicchiere di vino, senza danneggiare la collettività. Venivano subito messi a tacere, mentre ora hanno lo stesso diritto di parola di un Premio Nobel. È l’invasione degli imbecilli.”

(Umberto Eco, trích từ bài phỏng vấn thực hiện tại Đại học Turin (Ý), ngày 10 tháng 6 năm 2015, ngay sau khi U. Eco nhận học vị Tiến sĩ danh dự ngành Truyền thông và Văn hoá truyền thông đại chúng. Nguyên văn tiếng Ý đăng trên báo La Stampa 11.06.2015)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2024

Thơ Lê An Thế

SỐ PHẦN

 

Sẽ có một ngày

Tôi biến mất trong thơ.

 

LÀNG CŨ

 

Không trở về làng cũ

tôi chỉ mang theo lời mẹ kể.

 

Không trở về

âm vang lắng xuống

lòng giếng và lòng tôi là một

một tôi riêng

những điều không thể khoan tới đáy.

 

Không trở về

không nhớ

nếu nhớ phải nhớ ngàn năm sau.

 

Không trở về

không khóc

nếu khóc phải khóc ngàn năm trước.

 

Ở một nửa bên kia

quê hương là lời mẹ kể

ở một nửa bên này

tôi treo lên

đâu đó

một mặt trăng buồn hơn câu thơ cổ.

 

Bức ảnh mẹ trên bàn thờ

vẫn là lời mẹ kể

vẫn âm vang.

 

Không trở về

tôi tiếp tục

đi đến gần mây trắng.

 

TRĂNG LÀ NGUYỆT

 

Đầu tiên, hãy mở những quyển sách

và thò tay ra.

 

Hãy mở toang những cánh cửa, ném các chìa khoá, đốt mọi thẻ căn cước thông hành, và tuyên bố, cây cối, thú vật, con người sinh ra đều bình đẳng

và là công dân của trái đất này.

 

Tôi có thể leo lên

leo lên

cho đến khi trăng là nguyệt*.

 

*Lời nhạc Trịnh Công Sơn.

 

1984

 

Nơi 1984

ai cũng có thể là một tù nhân

(kể cả những bài thơ)

chỉ John Hurt

cởi truồng

nhìn ra tàng cây chestnut

và đọc

             và đọc

 để những bài thơ trốn thoát.

 

Chú thích: 1984, tiểu thuyết của nhà văn người Anh George Orwell (1903-1950), viết năm 1948, xuất bản năm 1949. Thực hiện thành phim cùng tên và trình chiếu vào năm 1984, tôi may mắn được xem phim này vào dịp đó. Nhưng những cảnh báo bi quan của ông về chủ nghĩa toàn trị không thành sự thực. Thập niên cuối thế kỷ 20, đã chứng kiến sự thất bại trên diện rộng của các chủ nghĩa toàn trị. Khi làm bài thơ này, tôi không nhớ những chi tiết của cả truyện lẫn phim. Chỉ là nét thảo những cảm xúc mà tôi còn giữ được 40 năm sau đó.

John Hurt là tài tử chính trong phim.

(01-03-2024)

 

                  tặng Trần Thị Thanh Trúc

 

Tôi xé nhỏ đêm ra

Rồi ném cả vào tường

Khi hết say và khi tỉnh dậy

Những khoảng trống vẫn chưa rớt xuống.

 

PHỐ ĐI BỘ

 

Khoảng cách từ 75 tới tôi

vẫn còn những lá me non

vẫn còn những quán cà phê

Tôi kéo lê mặt trăng về Phố đi bộ

                                và ngồi xuống

trăng vẫn trăng

Nguyễn Huệ vẫn Nguyễn Huệ

Saigon vẫn Saigon

chỉ cần một ly rượu

Tôi có thể mời cả bầu trời.

 

SỰ MẤT TRỌNG LƯỢNG

 

Trong một hệ gia phả khác

tôi sinh ra từ những rừng cây

và mặt trời là

                    tổ tiên tất cả.

 

Cũng một hệ sinh thái khác

sóng biển

xanh trời

và em

là sức hút.

 

Cứ thế, tôi mất dần trọng lượng

 

Khi chép ra, tôi quên gần hết

đọc thơ tôi

                là đọc ra điều ít.

 

Trong chỉ số hạnh phúc này

tôi sống song song những cột điện

                                những vỉa hè

tôi sống theo tiếng kèn jazz

                    từ New Orleans năm đó

 

càng mất trọng lượng

tôi càng có thêm điều ít

 

và đơn lẻ

như rắn

sắp lên đồng.

 

L. A. T

(Saigon, 3-2024)