Người phụ trách Văn Việt:

Trịnh Y Thư

Web:

vanviet.info

Blog:

vandoanviet.blogspot.com

Danh ngôn

“Thế giới này, như nó đang được tạo ra, là không chịu đựng nổi. Nên tôi cần có mặt trăng, tôi cần niềm hạnh phúc hoặc cần sự bất tử, tôi cần điều gì đó có thể là điên rồ nhưng không phải của thế giới này.”

Ce monde, tel qu’il est fait, n’est pas supportable. J’ai donc besoin de la lune, ou du bonheur, ou de l’immortalité, de quelque chose qui ne soit dement peut-etre, mais qui ne soit pas de ce monde.

(Albert Camus, Caligula)

.

“Tất cả chúng ta, để có thể sống được với thực tại, đều buộc phải nuôi dưỡng trong mình đôi chút điên rồ.”

Nous sommes tous obligés, pour rendre la realite supportable, d’entretenir en nous quelques petites folies.”

(Marcel Proust, À l’ombre des jeunes filles en fleurs)

.

“Nghệ thuật và không gì ngoài nghệ thuật, chúng ta có nghệ thuật để không chết vì sự thật.”

L’art et rien que l’art, nous avons l’art pour ne point mourir de la vérité.” (Friedrich Nietzsche, Le Crépuscule des Idoles)

.

“Mạng xã hội đã trao quyền phát ngôn cho những đạo quân ngu dốt, những kẻ trước đây chỉ tán dóc trong các quán bar sau khi uống rượu mà không gây hại gì cho cộng đồng. Trước đây người ta bảo bọn họ im miệng ngay. Ngày nay họ có quyền phát ngôn như một người đoạt giải Nobel. Đây chính là sự xâm lăng của những kẻ ngu dốt.”

Social media danno diritto di parola a legioni di imbecilli che prima parlavano solo al bar dopo un bicchiere di vino, senza danneggiare la collettività. Venivano subito messi a tacere, mentre ora hanno lo stesso diritto di parola di un Premio Nobel. È l’invasione degli imbecilli.”

(Umberto Eco, trích từ bài phỏng vấn thực hiện tại Đại học Turin (Ý), ngày 10 tháng 6 năm 2015, ngay sau khi U. Eco nhận học vị Tiến sĩ danh dự ngành Truyền thông và Văn hoá truyền thông đại chúng. Nguyên văn tiếng Ý đăng trên báo La Stampa 11.06.2015)

Ban Biên tập

Địa chỉ liên lạc:

1. Thơ

tho.vanviet.vd@gmail.com

2. Văn

vanviet.van14@gmail.com

3. Nghiên cứu Phê Bình

vanviet.ncpb@gmail.com

4. Vấn đề hôm nay

vanviet.vdhn1@gmail.com

5. Thư bạn đọc

vanviet.tbd14@gmail.com

6. Tư liệu

vanviet.tulieu@gmail.com

7. Văn học Miền Nam 54-75

vanhocmiennam5475@gmail.com

Tra cứu theo tên tác giả

Thứ Tư, 13 tháng 3, 2024

Thơ Giáng Vân

VIẾT NGẮN

1.

Buổi chiều gió lên.

Gió tưng bừng trên cây, trên lá, trên mái tôn. Gió thổi bức tranh giấy dó bay vèo. Gió thổi bật tung cánh cổng đang để ngỏ.

Khép chặt cửa phòng. Pha một ấm trà nóng và đợi.

Đợi gì không biết.

Nhưng ngày nào cũng vậy.

2.

Lôi một bức tranh cũ ra.

Lạ thật, mình đã từng thích những màu sắc này.

Táng lên cả một đám màu mới. Xóa hết bố cục và đường nét cũ. Có gì đó vỡ nát. Và có gì đó mở ra. Giống như một ngôn ngữ mới xuất hiện, ẩn chứa những khả năng biểu đạt mới.

 

 

download (8)

Tranh Giáng Vân, bức Trừu tượng, mực tàu & acrylic trên giấy dó, kt: 60x80cm, vẽ 2024

 

3.

Thở nhẹ và sâu. Và ngưng đọng cả không gian, thời gian. Trôi xuôi. Lơ lửng. Và chìm đắm. Cho đến tận bình minh.

Đó là quãng thời gian tuyệt đẹp. Nhưng không ai nghe thấy, nhìn thấy ngoài mình.

4.

Yêu là một trạng thái có thực. Nó đặt lên một thực thể với vô số trạng thái.

Âu yếm.

Dịu dàng.

Si mê

Cuồng điên.

Nhớ nhung.

Ghen tuông.

Tuyệt vọng…

Nó biến mọi mùa, mọi thời khắc trở nên sống động và đầy màu sắc.

Nhưng một ngày trạng thái yêu hết. Cái thực thể mà nó đặt vào bỗng hết nhiệm màu, trở lại nhàu nhĩ và tầm thường đến mức kinh ngạc.

5.

Tôi ngồi dưới gốc một cây táo. Bốn mươi năm trước tôi cũng ngồi như vậy. Lá táo rơi mơ hồ sau mỗi trận gió. Gió thổi vào cánh cửa đóng kín. Bức tường xám và loang lổ. Chủ của căn nhà và cây táo không còn nữa. Ông ấy mất tuần trước.

Tôi ngồi yên lặng và âm thầm khóc.

6.

Anh đọc đi đọc lại những bài thơ của tôi và thở dài.

Tôi hỏi anh sao thế?

Anh bảo, đọc thơ em anh ghen bạc cả tóc.

Đừng ghen. Thơ viết xong là xong, không còn gì đâu.

Thật hả?

Thật.

7.

Chị là một người bạn vong niên của tôi mà tôi rất ngưỡng mộ.

Tôi biết những người tình lừng lẫy, vừa ghê gớm vừa mê hoặc của chị và cả những lí do mà chị đã rời bỏ họ.

Đôi khi chị kể cho tôi một vài chi tiết buồn cười về họ.

Còn thì chị dường như lúc nào cũng có một vẻ lãnh đạm cố hữu, chỉ thỉnh thoảng nở một nụ cười nhẹ như gió thoảng.

8.

Buổi chiều mưa rây, cây hoa mộc góc vườn nhà chị bắt đầu tỏa hương thơm dịu và sâu.

Nó ở đấy đã rất lâu. Màu lá không xanh thắm, trông hơi cũ, hoa trắng li ti, không rực rỡ như các loài hoa khác. Có những đợt hoa nở trắng cả cây. Hương bay ra tận ngoài ngõ.

Chị là bạn tôi từ thuở chúng tôi còn là sinh viên. Chị thích hái hoa mộc ướp trà. Trà mạn ướp hoa mộc thơm nhẹ và dịu dàng. Đôi khi chị còn mang hoa mộc cho tôi và bảo, em ướp trà đi, thơm lắm.

Chị hay đi guốc mộc, búi tóc, vận quần lụa đen và áo hoa chấm li ti. Tôi bảo, sao chị giống hoa mộc thế…

9.

Ngày còn trẻ tôi ngủ rất hay mơ. Trong các giấc mơ có một kiểu mơ rất lạ. Đó là có một người đàn ông nào đó trong số bạn hoặc người quen của tôi tự dưng mặc váy. Thế rồi tôi tỉnh dậy, cảm thấy rất băn khoăn. Sau đó tôi bỗng nhìn họ kỹ hơn, thấy họ là lạ. Buồn cười là nhiều năm sau, tôi không hiểu sao tôi vẫn không quên những giấc mơ kỳ dị đó.

10.

Rét không chỉ là rét. Nhất là những khi đêm trời có trăng và trong lòng buồn bã. Tôi khoác lên người một cái áo ấm, quàng vào cổ cái khăn len và đi ra vườn. Đứng ở đúng góc tường nơi nhìn trăng rõ nhất. Nghe lạnh thấm toàn thân, lạnh từ từ, xao xác và thấm thía. Trăng trên cao dường như cũng lạnh và cô độc. Buồn cũng nhè nhẹ dâng lên. Lúc đó không phân biệt được đâu là buồn và đâu là lạnh. Linh hồn tôi hòa tan vào trăng, phủ lên những tán cây trong vườn tối sẫm.

Đã xa thăm thẳm tuổi trẻ điên rồ và kỳ quặc. Đôi khi nhớ lại vẫn thấy buồn thương.

G. V.