Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2025

Thơ Nguyễn Đức Tùng

 

NGƯỜI ĐI CHÂN ĐẤT (CHƯƠNG 7)

                                                                         Trường ca

Mọi thứ đều phải kết thúc

Bằng cách này hay bằng cách khác

Tôi nhìn thấy một người chồng những hòn đá bên bờ nước

Ở Thái Lan, hòn đá này trên hòn đá khác

Như thế mãi, chúng đứng im, không sợ hãi

Trắng, đen, xanh, buồn, vui

 

Tất cả sự dũng cảm chồng lên nhau

Những tham sân si chồng lên nhau

Cho đến khi chúng dừng lại

Một hòn đá thức dậy và nói: hãy đưa tôi đi

Mọi tình yêu đều kết thúc trước vòng tròn nô lệ

Trong đám cỏ cao một người đứng hát

 

Đó là một người thiếu nữ mất tích từ nhiều năm trước

Tôi ở bên ngoài một giấc chiêm bao

Cái còn lại của nỗi buồn

Là tiếng hét

Của thú hoang dại. Những con vật

Trong lòng người. Chưa ai nhìn thấy. Đêm qua tôi nhìn thấy

 

Ngài Ca Diếp được đức Phật khuyên: này Kassapa

Ông đã già rồi, vải vóc phấn tảo này đã cũ

Đáng được quăng bỏ, hãy mang y phục được cúng dường

Hãy thọ dùng các món ăn, hãy tới bên ta. \

Và Ca Diếp từ chối

Và Phật nói. Lành thay. Lành thay. Đừng sợ hãi

 

Hãy tới đây. Đừng ở lại. Hãy ra đi

Tôi đánh mất một vết thương

Tôi bỏ lại bên đường

Những tin vui. Sắc rừng đổi thay

Sông núi lạ. Lời đau trong câu hò, hát dặm, vọng cổ

Chim chiều nhắc mãi tiếng mưa. Y phấn tảo

 

Chia cắt. Vá may. Tiếng mái chèo khoan nhặt

Ngõ thương. Mắt nhắm

Ngày mai lại đi. Xứ sở này nhiều voi và chim chóc. Nhiều núi đá

Tiếng đàn ghi ta xóm vắng

Sự im lặng đẹp đẽ. Tuổi trẻ của tôi

Vội tàn. Mắt nhắm. Một ngày tốt lành

 

Đang tới. Đó không phải là ngày của chúng ta

Mùa của chúng ta

Ở phía trước

Tiếng nói của cột đèn. Góc phố

Vầng trăng. Một người ngồi bên cửa sổ

Đọc cuốn sách cũ. Bỏ xuống khi tôi đi qua.  Mỉm cười

 

Hãy trở lại. Anh nói. Tôi khẽ gật đầu

Không từ chối. Tôi không bao giờ từ chối những lời khuyên

Khi lòng ta yếu đuối

Bụi mệt mỏi dưới chân. Sự im lặng lên tiếng phán xét

Âm nhạc cất lên trong một cánh hoa hồng

Nồi cơm của tôi đầy những cánh hoa. Rắc đầy trời

 

Tôi đi qua những xóm làng, những ngôi nhà, mưa bay phơi phới

Hàng dừa xanh mướt, rừng chè, nương sắn, gió Lào, những bom đạn cũ

Những người chết vì chân lý, vì sự thật  và vì giả dối

Nhắm mắt lại không khóc

Chúng đem cái đẹp mà trói buộc con người vào vòng nô lệ

Dân tộc tồn tại vì một câu mái nhì cuối dòng sông cũ

 

Vì một hòn vọng phu buồn quá hóa cơn mơ

Người chết đã chết rồi

Người sống cần thời gian

Không ai được nghỉ ngơi, cái chết đến bên sườn

Bắt đầu lại. Kéo màn cửa lên. Đi qua mặt trời

Tạm biệt những hố bom rơi trong lòng người. Hãy để tôi ra đi

 

Đất nước cần nhiều cuộc phân ly hơn nữa

Để tìm những ngả đường

Để thoát. Chết một mình trong bóng tối

Sự lãng quên. Ngày mới

Ra đi. Kinh hành thiểu bệnh.

Tiếng trẻ khóc trong nôi.

 

Những bước sóng của ánh sáng

Vang lừng trong không gian. Chỉ một người nghe được

Tôi đi tìm người ấy. Tôi sẽ tới

Nhưng người không còn ở đó

Giang rộng vòng tay đón tôi, sẽ có những người khác

Những người chúng ta mang ơn là những người chúng ta không hề biết

 

Kẻ vô danh ơi

Tôi không thể nhìn ra trong đám đông người, trong nhân loại

Mặt đất đã ngủ nghìn năm, hãy thức dậy

Người hỏi: tôi đi tìm điều gì. Tôi không biết. Tôi là kẻ lưu vong

Phác thảo một cuộc đời. Nơi tấm vải rách tươm ngồi khâu vá lại

Mê một bóng hình. Cười với nắng

 

Ngày thương cha nhớ mẹ

Xứ sở tàn canh. Đời là phù du mà lòng đầy thương mến

Hoa mai, mùa Tết, hoa đào, sao khuya

Ở đâu mà chúng ta nắm chặt tay nhau

“Ăn lúa xong chúng ta lại lên đường”

Trong nghĩa trang. Bên chân núi, dưới gốc thông già

 

Đời đầy những phong ba

Sự thật xa vời

Lòng người chật chội

Khói hương um lên che mờ bia mộ

Giọt máu oan. Trẻ con chết mất xác. Họa sỹ vẽ tranh

Quê nhà một màu mây trắng. Nhớ anh em như nhớ cỏ nội mây ngàn

 

Con vạc ăn đêm. Tới gần làm bạn với ta

Tiếng vỗ cánh như cây vĩ cầm

Im lặng thơm lừng mặt nước

Rung lên lời ca ngợi. Đêm trăng sao cất mình lên

Con đường lạ trở nên quen thuộc. Số phận nhân dân trong ổ rơm nghèo

Quay mặt lại. Ngồi im trong đêm sâu thẳm. Nhìn về phương đông

 

Phương đông, ta nâng chén mời người

Chén nước trong từ đầu nguồn, cay cực

Những giấc mộng lớn dần, những ruộng muối trắng

Tôi muốn nhìn thấy mặt anh em. Những người thân thiết. Mà xa lạ

Tất cả là một. Vững vàng như đá. Mềm như cỏ

Chúng ta sẽ tới. Sẽ trở về. Sẽ ra đi lần nữa. Cánh cửa của chúng ta.

 

Tôi đã nhìn thấy, ngước mặt lên

Tiếng âm nhạc vang rền

Nơi tôi tới gió thổi suốt ngày

Tôi tìm một chỗ ngồi xuống. Dưới gốc cây

Chờ nghe tiếng chuông.

 

Trong vài năm nữa. Một đứa trẻ sẽ ra đời

Tiếng khóc trong nôi

Tiếng suối reo ngoài cửa

Người thợ săn trở về

Con dê tế thần đã chết

Chúng ta ngồi khâu vá lại những mảnh vá cuối cùng. Của trăng vàng

 

Bay ngang mặt nước. Nếu được phép

Tôi sẽ đến gõ cửa nhà bạn

Như một người khất thực

Tôi là người khất thực

Trước giờ Ngọ

Trước ngày tận thế. Bởi vì

 

Câu hỏi làm ngạc nhiên chúng ta

Câu trả lời làm ngạc nhiên hơn nữa

Bên kia sông, sau cuộc kinh hành dài, cỏ lau trắng xóa

Mừng bạn đã tới. Linh hồn bị săn đuổi cuối cùng

Tôi nhớ lại tôi đã từng

Một sinh linh tan vỡ. Kẻ trần truồng đi dưới giấc mộng của mình. Tôi đi tìm tên gọi.

 

Con đi về đâu?

Con đi về núi Thứu sơn

Căn nhà của những đứa con thất lạc phung phá đời mình trong huyễn tưởng

Diệt lòng tham

Đầu trần, chân đất

Không có gì

 

Không an trú nơi đâu

Không dừng lại

Núi Thứu sơn là nhà nhưng không phải là nhà

Quê hương là nhà nhưng không phải là nhà

Thật đáng mừng nền tâm linh trở lại

Dân tộc trở lại từ trong điệp điệp trùng trùng vây khổn

 

Ôm lấy con

Đêm trong nghĩa địa

Trăng soi rát mặt

Tiếng côn trùng héo hắt

Ôm lấy con người

Hung tàn. Khờ dại. Trên cỏ sương đi.