BUỔI SÁNG TẢN BỘ BỖNG NHỚ NHÀ
ta sáng chiều đi bộ quẩn quanh
tìm nắng ấm giữa mùa đông lạnh
những con đường thanh bình yên vắng
bước chân cao thấp bóng độc hành
đã bao năm đi quẩn đi quanh
một mình nơi đất khách quê người
lòng ta vẫn trông về phương bắc
cố xứ mong hoài… cố xứ ơi
ở nơi đây hơn nửa đời người
(mà nơi cố quận chỉ đôi mươi)
sao vẫn không nguôi lòng thương nhớ
đất trời phương bắc… cứ xa xôi
ta ở đây vui cùng cây cỏ
cỏ cây làm bạn quên tháng ngày
lấy đất lấy trời làm quê quán
quê của người, ta ở lại đây
lòng ta những buổi chiều mưa bụi
lại thấy bâng khuâng nỗi nhớ nhà
nỗi nhớ làm lòng ta băng giá
đâu phải mùa đông rét lạnh này
sáng mùa đông ta đi tản bộ
cỏ cây còn đẫm lạnh hơi sương
ta đi mà vẫn chưa về đến
đất cũ quê nhà chốn cố hương
EM CÓ VỀ ĐÂY GIỮA MÙA THU
em có về đây giữa mùa thu
những con dế ca
ru bầy lá mục
những sợi mưa bay cong trên vỉa phố
mái tóc em ngày cũ còn thơm mưa
em có về đây giữa mùa thu
bầy sẻ cũ bay về đâu
cuối nẻo thời gian xanh màu rêu phủ
những ngón tay khô
vươn mãi với trời xanh
em có về đây giữa mùa thu
đôi mắt ướt sũng nỗi buồn của mẹ
níu chân anh theo từng dát mây tần
bay trong chiều thời gian tâm tưởng
em có về đây giữa mùa thu
lưng anh gầy dựa vào bóng tối thời gian
từng bước chân cong vòng theo lối mòn lịch sử
liêu xiêu đi giữa cuộc đời
em có về đây giữa mùa thu
khi lòng anh đã vàng theo xác lá
tuổi đời đếm theo từng chân tóc bạc
mà lòng hoài thao thiết những đêm mưa
em có về đây giữa mùa thu
để hồn anh đu theo từng làn mưa bụi
bay đi
bay đi
CÒN THA THIẾT NHỮNG NGÀY
ừ, làm sao anh biết
sương mù bến sông xưa
đời muôn vàn ly biệt
sông dài bao nắng mưa
em một thời ngây ngô
ngày thơm từng nếp áo
anh một thời mộng ảo
mắt gợn xanh chân trời
ngày, em dài mong đợi
mây hoài bay qua mau
đêm, anh ngàn thương nhớ
nước chảy xuôi chân cầu
đời trôi như dòng sông
êm đềm con nước chảy
bao gập gềnh bão giông
còn tha thiết những ngày
còn tha thiết những ngày
dù sông dài ly biệt
sương mù bến sông xưa
ừ, làm sao anh biết
K. H