Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2024

Thơ Ngô Nguyên Dũng


núi

                                                  Kính tiễn Hòa thượng Thích Tuệ Sỹ (1943-2023)



chim ngàn vỗ cánh về ngang núi

sừng sững hoàng hôn tựa trăm năm

bát nhã vọng vang sang sảng gọi

vách đá kim cang bồ đề tâm

(11.2023)

 

cây vẫn đứng chờ xanh trở lại




ngồi xuống. ghi lại những muộn phiền

hoài nghi khắc khoải đời bỗng nghiêng

sắc huyền hỏi nặng rưng rưng nhớ

chấm phẩy. hoàng hôn câm nín mây

 

nơi đây. chốn nọ. tháng với ngày

biệt xứ khi nào chẳng ai hay

nhà không khóa cửa. hờ hững khép

đợi khi mưa tạnh. bóng theo về

 

quẩn quanh xếp lại những si mê

rã rời trang chữ trắng lê thê

hỏi thăm trí nhớ. mùa nắng tắt

rừng bỏ đi đâu? cây đứng chờ

 

lá rơi lặng lẽ. đất trơ vơ

chữ tôi mục rữa. ý rỗng khô

di cảo dở dang. tôi nhen lửa

đốt hết đoạn đành. ngôn ngữ tôi!

 

rừng có biết chăng ở một nơi?

cây vẫn đứng chờ xanh trở lại…

(7.2023)

 

ba. mười một. sinh nhật


chỉ một đêm tôi thấy mình bỗng khác

khô quánh lại giọt máu nến lụn dần

văn chương tôi giấy trắng đã bao lần

côn trùng chữ hoan ca ngôn ngữ lạnh 

 

bóng mình tôi tường vách treo cô quạnh

vẳng đâu đây kèn tang lễ rền vang

rừng trơ lá khẳng khiu gió bạt ngàn

chim bỏ xứ về mông lung trắng tuyết

 

gò mối đất đằm đẵm xây mộ huyệt

chén thanh xuân vụn vỡ tự bao giờ

trong thiên tai rất cuồng nộ không ngờ

đêm bão rớt khói nhang che thời tiết

(11.2024)

 

ngủ trưa trong chùa Quán Âm


ngủ trưa trong chùa Quán Âm

chiêm bao tiếng khánh thì thầm võng đưa

chân như lạc bước vườn xưa

gió khua bóng lá gọi mùa ngẫu nhiên

 

cây già niệm hạnh hoa nghiêm

che tôi huyễn mộng nhân duyên xa gần

mây trời bào ảnh trắng ngần 

núi nghiêng cằn cỗi hóa thân luân hồi

 

chấp mê diệu đế một đời

nghe chuông bát nhã dặm hồi sát na

đạt lai biển lớn lạt ma

chân không rất nhẹ lăng già đêm nao

 

tôi như chú tiểu lấy sào

trăng rằm cổ tự khều sao rụng đầy…

(08.2024)