Ảnh Quảng Tánh Trần Cầm
hoài niệm
đêm về ướp tôi trong hỗn hợp gia vị
ninh tôi qua đêm
bất chợt một tia chớp lóe ngang bầu trời
nghe chừng thiên thần gãy cánh
rơi rụng như trái chín cuối mùa
·
tôi biết khi tôi mở mắt
bầu trời sẽ rất xanh
không một gợn mây
lấp lánh tựa pha lê ̶
màu pha lê của đôi mắt thiên thần
·
buổi sáng chậm rãi nhẩn nha
mọi xếp đặt dàn dựng đêm qua
thành và hoại tự thân luân lưu không đổi
theo con lắc đồng hồ
đời này qua đời khác
·
trong tĩnh lặng nàng bước nhanh qua khung cửa
giấu nỗi buồn trong tay áo
giấu tay áo sau nụ cười
buông lơi vệt nhìn của đôi mắt gây nhớ
·
và như nàng từng nói: cuối trời là biển
nơi ánh pha lê dàn trải cõi bao la.
buổi sáng tháng tám
cuộc xung đột âm ỉ giữa răng và lưỡi
dường như chưa và không chắc sẽ kết thúc
trong miền u tối thực và hư vương dấu hoài nghi
thời điên đảo cuồng phong lốc xoáy
·
bất chợt cánh cửa mở rộng đón cơn gió sớm
mọi thứ xung quanh bở ngở từng phút giây
mùi sen trong nắng thanh thoát an nhiên
đã bao lâu không có những buổi sáng tươi mát?
đã bao lâu không còn lòng tử tế con người?
·
tiếng phong linh ngân chậm vào ảo giác
những giọt trong vắt lan tỏa la đà trôi
tùy tiện bay lên tầng xanh cao vút chơi vơi
bỏ lại tôi lấp đầy buổi sáng trầm mặc
·
và bên ly cà-phê đen sóng sánh
uống chậm dư vị tháng ngày qua
nếm khoảng không vô ngôn thầm lặng
nếm màu và mùi sau cơn mưa vội
nguồn cội có hay hồn lá nơi nào.
niệm tháng bảy
có một ngày tự dưng ngả sấp mặt
trên bản tuyên ngôn không lời
thường khi hắn quanh quẩn nơi đây
chậm rãi trong thế giới bí ẩn
chờ đợi cơn sốt mãn tính ngưng dằn vặt
·
mùa hè nào thật sự đã qua
nghe chừng hoài bão lớn hơn
đồ chừng hoài nghi nhiều hơn
ảo giác ngày càng đậm đặc
len lách nổi trôi
sinh động trên dòng ngôn ngữ đa dạng đa chiều
·
và hắn vẫn cắm cúi trên con dốc
lầm lì chuyển tải biên niên sử truyền khẩu
đại loại như:
"xưa mẹ tôi chửi kẻ trộm
nay kẻ trộm thành tên cướp ngày
nó mạt sát hăm dọa mẹ tôi
cướp nhà tôi"
·
những khuôn mặt thất sắc
những cái nhìn ngắc ngoải
những giọt nước mắt cam chịu đắng cay
rồi những trang đời dần khép lại
vùi chôn trong vô thức khôn nguôi.
trăng lưỡi liềm
đó là một ngày hè nhiều năm trước
khi người cha hớn hở treo tấm gương soi trong phòng khách
phần trên tấm kính là hình phong cảnh bờ vịnh
có nhiều nhà cao tầng
soi mình bên sóng nước
có mây đêm lãng đãng trên nền trời
và trăng lưỡi liềm vàng chói treo chênh chếch
trong nhiều năm sau
đứa bé cúi đầu gầm mặt
từ phía trong nhà chạy thẳng ra cửa
hay từ cửa chạy thẳng vào trong
như bị ma đuổi
không một lần dám ngoái lại nhìn bức tranh trên kính
có ai hình dung trăng lưỡi liềm lung linh trên gương soi
rõ ràng được vẽ như trắc diện nét mặt người
vừa hung hãn
vừa giễu cợt hù dọa.
mùa say nắng
hắn dợm cất tiếng
nhưng thanh quản bất lực
chỉ tạo nên lời phì phò trong hơi thở hổn hển
hai bàn chân hắn tưởng chừng dán chặt vào đôi giày
và đế giày dán cứng vào sàn nhà
hai tay hắn linh hoạt nóng nảy ra dấu kêu cứu
không một ai qua lại quan tâm
dù lúc này gương mặt hắn trông cực kỳ thê thảm
mồ hôi nhễ nhại với đôi mắt trắng dã và miệng há hốc
vẫn gắng hết sức vùng vẫy
hắn không bỏ cuộc
mặc cho chiếc khung hình không mảy may lay động
và mùa hè trôi chậm như
(nhưng không thơm và ngọt bằng)
mạch nha ̶ thứ mạch nha dán hắn vào khung hình.