Thứ Tư, 3 tháng 4, 2024

Thơ Dương Thắng

CHIẾC CHÌA KHOÁ VỪA XOAY NGANG TRONG Ổ

 

Có một chiếc chìa khoá vừa xoay ngang trong ổ

Tiếng bước chân chậm rãi xuống cầu thang.

 

Chia đôi.

Những thứ ở lại và những thứ ra đi

Ngoài cửa sổ, những con chim không còn hót nữa.

Chúng bận rộn yêu đương hay đờ đẫn chán chường?

 

Chiếc chìa khoá đã xoay ngang trong ổ.

Câu thơ dang dở trên giấy

mầu mực cứ phai dần

 

Ý thơ cạn hay hồn thơ lạc lối.

Bay về nơi rất xa, đậu bên cây cầu đá.

Bắc qua con suối nhỏ, trỏ lối về âm u.

 

Một người vừa đến ngồi, đăm đăm nhìn nước chảy.

Rồi mai đến ngày mai, người ấy sẽ về đâu?

 

Trên đôi môi của tôi

phảng phất giống nụ cười

thất thểu bước ngang qua…

 

CHÚNG TA YÊU NHAU, YÊU NHAU, YÊU NHAU...

 

Chúng ta yêu nhau, yêu nhau, yêu nhau…

Trên những vết mà tháng ngày để lại

“Thu là quà tặng, Trăng là vĩnh cửu”

Một dòng sông xanh đang nín thở chờ hôn

 

Nơi cao nguyên xa ta trao cho nhau

Những quá khứ đã phai mầu bạc phếch

Những vết đạn trên bức tường nham nhở

Đừng bóp cò thêm nữa nhé em yêu

 

Chúng ta yêu nhau, yêu nhau, yêu nhau…

Vứt lại sau lưng vực sâu thăm thẳm.

Dẫu hò hẹn cuối chiều, dẫu đường còn xa ngái,

Thì đỉnh dốc căng tràn phần phật gió vẫn chờ ta.

 

CHUYỆN NGHE LỎM Ở CĂNG TIN

 

“Trong mơ anh đã thức

Thấy em đang nằm mơ”

 

“Em mơ thấy anh thức

Vội vã kiếm tìm em

Một mùa thu kỳ lạ

Đẩy chúng ta xa nhau

Anh trôi về mùa đông

Em mắc cạn mùa hạ”

 

“Ở Vương quốc Mùa Đông

Anh thấy bao điều lạ

Những con tầu đứng yên

Những dòng sông chảy ngược

Những giọt nước mắt em

Lạnh khô như nhũ đá

Rớt xuống bàn tay anh

Tan mềm thành máu đỏ”

 

“Những dòng sông chảy ngược

Là câu chuyện đời em

Lao đầu vào vách đá

Vùi thân chân sóng ngầm

Đốt mình trong lửa đỏ

Nhảy múa với tàn tro...”

 

" Anh bay lên trời cao

Tìm em trong bấn loạn

Chỉ thấy đại dương đen

Thét gào trong bão tố"

P/S: Câu chuyện này tôi nghe lỏm được ở căng tin của nhà trường, cuộc trò chuyện giữa hai bạn sinh viên đến đây là hết, chuông đã reo và đến giờ lên giảng đường

 

COCKTAIL NGÀY CUỐI NĂM

(Tặng Long Hoàng Cường và Quán rượu 85 Hàng Buồm)

 

…Thoạt tiên

Rót một ly thứ rượu bạn vẫn thường quen uống ở 85

Hãy chọn lấy chiếc ly hắt bóng nghiêng nghiêng những chiều phố cổ.

Và chộp lấy ba hình ảnh đầu tiên vụt hiện trong trí não của bạn

(tôi không nghĩ đó là hình ảnh những người đàn bà,

bởi suốt đời bạn đã không trĩu nặng vì họ)

 

Lắc đều chúng lên

Rồi rót ra cái nền xanh thăm thẳm một thời trai trẻ ta đã ngang dọc cùng nhau.

 

Bạn có thể gọi cho Hà Hữu Nga mang tới một quả trứng khủng long tiền sử nhặt được từ những chuyến lang thang điền dã

(lúc chúng ta còn réo gọi hắn là nhà khảo cổ)

 

Đập ra, trộn vào.

Tôi quyên góp cho bạn những sợi tơ bằng vàng, những giấc mộng úa vàng và một chút cay nồng chộn rộn đam mê một thủa vẫn còn lay lắt sống .

...

Và rồi cả tôi,

cả bạn,

cả chủ quán

lặng yên ngồi,

lặng yên chờ giây phút tình cờ một người khách mở cửa, lẻn theo vào những giọt mưa chiều mùa đông cuối năm buốt giá.

từ lúc đó trở đi.

tiệc rượu bỗng tưng bừng…

 

RẤT CÓ THỂ

 

Rất có thể vầng trăng sẽ chết

Sau bao ngày đẫm máu

như tất thẩy mọi thứ ở trên đời

Lời hò hẹn bay đi cùng với gió

Rời xa nhau, ta lăn đi như đá cuội trên đường

 

Rất có thể ngày sẽ dài vĩnh viễn

Đợi chờ nhau mãi mãi ở sân ga

Em sát cạnh và em chưa bao giờ đến

Anh vẫn mơ và mòn mỏi ngóng trông

 

Rất có thể đen sẽ là chủ đạo

Mặt trời lên, lòng vẫn lạnh tàn tro

Hộp thư ấy từ lâu không mở nữa

Ngoài xa kia biển vẫn thở nhịp nhàng

...

Những khoảng trống

rồi sẽ lớn dần lên

và nuốt trọn anh thôi.

 

BẢY NGÀY TRONG TUẦN LỄ

 

Đôi khi

Bảy ngày trong tuần lễ

Nối đuôi nhau, vụt lao qua

Chói lòa tiếng nổ

Còn chúng ta sững sờ kinh ngạc

 

Đôi khi

bảy ngày trong tuần lễ

Quấn quýt như bảy anh em ruột thịt

Người anh cả Thứ Hai trang nghiêm suy ngẫm

Cô em út Chủ Nhật, bông hồng nơi ve áo

 

Đôi khi

Bảy ngày trong tuần lễ

Vui vẻ như bảy chú hề gánh xiếc rong lang thang qua phố

Còn tất cả chúng ta chạy đuổi theo hai bên hè

Hò reo thích thú

...

Bảy ngày trong tuần lễ

Là bảy căn phòng một toà nhà tráng lệ

Ở trong đó có thể nói cười và nhảy múa hát ca

Nhưng bao giờ đến giờ thứ -hai- tư

Cũng lũ lượt kéo nhau sang phòng khác.

Nếu ai đó trong lơ đãng đã ngồi lại sau giờ thứ -hai -tư

Thì khi ấy trên trời một ngôi sao sẽ tắt

Và trong đám ồn ào nhảy múa

Sẽ có một ai khẽ nói

“Anh ấy chết rồi…”

 

THA LỖI CHO ANH

 

Với những toa tầu chở đầy xao xuyến

Với những nhà ga yên lặng như một nỗi cô đơn

Với những tiếng vỗ cánh rời xa đi

Như những tiếng động làm tan nát con tim

Với những vần thơ màu chì và trĩu nặng như mây

Với những cánh hoa mảnh mai bị dập vùi trong bão tố

Tha lỗi cho anh

Đã say mê viết một bài thơ tình không bao giờ kết thúc

                                                                    D. T