Ba đoản khúc về biển
I.
chúng ta đến nơi đã bắt đầu
để nhìn nắng rút lui như sóng
khi “biển" và "chân trời" là những tính từ
viết câu thơ của đêm lên cát
thời gian gửi cho anh địa chỉ
phế tích của một ngọn hải đăng:
anh nói "chúng ta"
nghĩa là ánh sáng thân thể chúng ta rọi xuống
từ xa thẳm kiếp nào
em vừa hỏi điều chi
lời như sao rực rỡ
trước trăm năm mọi đáp hồi vô nghĩa
im lặng đã là thứ phép màu
làm ra đêm mênh mông
và tình yêu
và biển
và những thế kỷ dài chờ đợi
một tiếng người
một tiếng nói rạng đông
II.
em ngoảnh mặt về phía tối
giờ này
bờ bãi đã là dải xám mờ
giam hãm những vương quốc thinh lặng
biển hiện ra trước anh
gần và xa
rợn ngợp và nhỏ nhoi
với cái bóng của em
cùng một lúc đang vẽ để xoá đi
những ưu tư vĩnh cửu
khoảng cách từ tiếng gọi trên bờ
đến im vắng nơi đây
đo bằng thứ kỷ hà vô hình dưới nắng
nhưng hiển lộ khi màn đêm buông xuống
bài thơ này điền vào đoạn ở giữa chúng ta
một ảo giác sóng
và bởi thế
nó biến mất khi qua vùng biển lặng
em ngoảnh mặt về phía tối
giờ này
biển là thứ anh không thể thấy
hoặc là thứ duy nhất anh còn có thể
trong tưởng tượng về kẻ đầu tiên đã can đảm rời khỏi dải lục địa
III.
đôi khi anh nhớ một câu thơ về biển
một chấm nhỏ vô vọng ngoài khơi xa
một cánh buồm
giữa rợn ngợp kí ức về những ngày tháng cũ
cái xác cuộc tình
làm đầy thêm khoảng trống của người tình đã mất
biển làm đầy thêm nỗi nhớ của anh
những di chỉ lênh đênh trên một mảnh ván thuyền
muối đã ăn mòn tất cả:
biển và thềm lục địa
kí ức vẫn là dòng dung nham chảy qua
thế kỉ này xóa bỏ chúng ta dưới từng lớp sóng
còn lại sương mù ở đây
phủ xuống đoạn cuối bài thơ này
nơi biển và trời chỉ là những khái niệm
có thể một cái kết mơ hồ về sự thật
có thể không
biển sẽ chết trước khi kịp biết
L. V