1. CHƯA HẲN LÀ ĐIỀU TUYỆT VỌNG
Biết chưa đủ đã phải sống
Sống chưa tròn đã phải chết
Nếu biết chưa trọn
Và sống cũng chưa tròn
Thì cái chết không hẳn là điều tuyệt vọng!
2. NGHE HỒN ĐANG CHẦM CHẬM VỀ HƯU
Chiều chập choạng
Mắt anh giờ cũng khuyết
Em có rằm anh chẳng ngắm được trăng
Ngõ đi về nửa lù mù nửa tối
Nhưng niềm vui còn đầy
Anh chạm được tầm… anh
Không rằm nữa thì hát cùng trăng xế
Đèn phố thị cúp rồi
Xao xác tí hồn quê
3. HỒN MƯA
Mái nhà bao năm thay ta gồng gánh những
cơn mưa
Vài giọt rụng nằm lì trên máng xối
Có lúc hồn ta chợt trưa
Vọng tiếng gà từ trên tủ sách đầy bụi
Ai nói cười như bếp lửa đông đang
thì thào tán gẫu
Người quá xa người nên nói toàn mật ngữ
Mai về nhận ra nhau hay không!
Cửa nẻo khoá chặt rồi
Gió ngược từ dĩ vãng sao ngăn
Gió thoát từ mỗi lỗ chân lông
Lấm lem máu
Và không ngưng kể lể
Ta lật trang sách
Và xếp lại
Trong thế giới vô cùng đâu dễ lập ngôn!
4. SẦU SIÊU THỰC
.Chiều bỗng dông
Cánh chim sa mái lạ
Áo lộng chân cầu lưng trắng nước mưa
Da ớn lạnh hiểu nỗi sầu không tổ
Những hồn ma không mồ, mất mả
Những phận lưu đày chân phố hẹp, mất tên
Trở lại rồi đi
Đi rồi trở lại
Gió đã quen sau mùa làm gió lạ
Như suối tình siêu thực
Mất hút trong mơ gặp lũ lại trôi về
5. THÈM DẾ
Khuya nay có một thằng nhóc con tóc
bạc kín đầu
Hễ nhắm mắt nghe tiếng tre già xao xác
Ngọ ngoạy mãi hoá ra thèm tiếng dế
Lập lòe chân đê
Phương mô là cố quận
Hồn lần đuôi đom đóm theo về
6. LỜI MƠ
Bóng đêm bịt mặt trôi qua giấc mơ tôi
Gạt ngoài tai những lời phân trần, van lơn
Của những linh hồn chưa từng chợp mắt
Rằng không thể kết tội
Những ai từ chối đi cùng bóng tối
Những người nói không với những câu kinh
càm ràm, giả dối
Những vệt đinh giẫm trên thềm nhà, bậc cửa
Rạch nát mặt gối
Giẫm thật lâu lên những giấc mơ tôi
7. ĐÊM TƯỞNG NIỆM
Trận quyết đấu qua lâu lắm rồi
Sâu dưới ba thước đất chỉ còn những vết
thương gối lên nhau
Xương cốt địch ta không còn phân biệt
Những mộ đá xanh rêu
Nay lũ dế chiếm làm thiền viện
Hoàng hôn buông
Chúng bắt đầu tụng kinh
Mặc đám đom đóm còn sống sót thêm
đúng một tuần tuổi
Rạo rực đốt đuốc tìm bạn tình
Những vệt sáng tuyệt đẹp
Những nụ cười đùa rỡn với vô minh
8. Một người
Tặng Ý Nhi
Lá vàng tre rơi với mùa thu
Thân trúc đứng thẳng chưa hề quị luỵ
Lặng lẽ qua chiến tranh, hồn lành lặn
Lặng lẽ qua hòa bình, đối mặt bão dông
Người Mẹ thân thương
Ngươi Vợ hiền trên mỗi chặng đường hạnh
phúc, buồn vui, vất vả
Ngươi đẹp gầy bình thản băng qua cơn
nắng giữa mùa mưa
Băng qua những cơn mưa hôi hổi nắng
Cái xứ sở đến lạ kì
Bày bao nhiêu con dốc ngược
Những cơn gió xoáy vào lưng cổ trắng
ngần
Va đập trái tim nàng nhỏ nhắn
Trái tim biết tủm tỉm cười trong thế giới
thiếu người hiền
Góc mắt tinh đời nhìn ra người tử tế
Trên hành tinh dần vắng bóng tri âm
Góc rừng thu vàng tre
Mùa trăng đẹp
Đồi cũng sầu dáng núi
Mây buồn giăng giăng
Xốn xang trời vô nhiễm
Nhưng vườn thơ không có trái chua cay và
mùa tuyệt vọng
Nàng nhẫn nại bón chữ, tưới câu và thầm
lặng gieo thơ trên mặt đất đã héo hon
Khát khao câu văn chính trực
Khát khao một mùa thơ thuần khiết
Nhà thơ không tự lưu đày trong cõi hư danh
Khắc tên trên những bia đá mòn nhanh
theo năm tháng
Không gian mở ra giữa những câu thơ
mặn mà, dung dị
Người đàn bà làm thơ thủng thẳng đi
Thấy cả nét nhăn thi hữu cúi trên án thư
Thấy nước mắt trên riềm mi của người
qua đường lấy tay che mặt
Nghe ai hát ven trời lận đận
Nghe tiếng chim hót cùng chiều lặng lẽ
Kiếp người như dài hơn trong tứ thơ cô
đặc
Bóng nắng mãi dịu dàng
Thu nào trời cũng lẻ
Nụ cười giấu sau thơ lời ẩn dụ
Từng đi cùng thi ca và nàng qua dầu dãi tháng
năm
Mai nguyên sơ xanh lại một trăng rằm!
9. GAI VÀ HOA
Đau xé xác thân này
Cả mình tôi nảy gai
Chim non không thèm đỗ
Bướm tần ngần rồi bay
Rồi bất chợt nhìn tay
Giật mình hoa tôi nở
Cánh vẫn còn vấy máu
Trên cành khô, khẳng khiu
Vẫn là cành cây gai
Khi hoa người đã hái
Hoa có người biệt đãi
Nhớ phận mình thân gai
2021